Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 390: Ly trà xanh thứ ba trăm chín mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-08 12:29:40
Lượt xem: 141
Bởi vì một mình Đồng Tuyết Lục ở lầu hai, người của phòng thương nghiệp bộ và cha con Tạ Thành Chu đều ở tại lầu ba, cho nên không có ai phát hiện ra chuyện hai người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục ở chung một phòng.
Thấy anh bị đông lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch, Đồng Tuyết Lục có chút đau lòng: “Thật ra, anh cứ ngồi ở phòng khách là được, không cần cố ý ra ngoài.”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không được, nếu như có người chú ý tới anh, sau đó phát hiện ra chuyện sẽ không tốt cho thanh danh của em.”
Anh đã làm sai chuyện rồi, bây giờ chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, nghĩ cách không để người khác phát hiện ra, nếu không anh không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Đồng Tuyết Lục nói: “Anh mau đi tắm rửa đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Ôn Như Quy gật đầu, lấy quần áo đang định ra ngoài.
Đi tới cửa đột nhiên anh dừng chân lại, hỏi: “Đúng rồi, ngày mai mọi người có kế hoạch gì không?”
Đồng Tuyết Lục nói: “Ngày mai đồng chí Tạ muốn đi thăm hỏi mấy gì đồng học và giáo viên trước đây, đồng chí Tiểu Tạ không muốn đi cùng, phó phòng bảo em đi dạo với anh ta.”
Ôn Như Quy dừng một chút mới nói: “Được, anh biết rồi.”
Nói xong anh đóng cửa lại, đi xuống lầu.
Nghĩ đến ngày mai Đồng Tuyết Lục phải ra ngoài cùng với Jason, trong lòng Ôn Như Quy càng nghĩ càng không thoải mái.
Tuy rằng anh cũng có thể đi cùng, nhưng nếu Jason muốn chụp ảnh cho Đồng Tuyết Lục, anh lại không có cách nào ngăn cản được.
Anh rất không thích loại cảm giác này.
Đột nhiên một tia sáng chợt lóe lên trong mắt, anh nghĩ đến điều gì đó.
Đợi khi ra khỏi phòng tắm, cả người Ôn Như Quy run lẩy bẩy, sắc mặt vô cùng tái.
Nhìn thấy anh như vậy, nhân viên phục vụ hoảng sợ: “Đồng chí Ôn, sao sắc mặt anh lại tái thế, anh không sao chứ?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Tôi không sao.”
Nói xong anh lên lầu, để Đồng Tuyết Lục không nhìn ra mình khác thường, khi ở giữa cầu thang anh còn cố ý xoa tay và xoa mặt mình một lúc.
Chờ đến thân mình ấm lại anh mới lén lút vào phòng.
Quả nhiên, Đồng Tuyết Lục không nhìn ra được điểm khác thường, hai người nói chuyện một lát rồi đi ngủ.
Đến sáng ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục mở to mắt, cô vô thức nhìn về phía giường của Ôn Như Quy.
Giờ này sáng hôm qua, Ôn Như Quy đã rời giường xuống dưới phòng khách từ lâu, nhưng lúc này khi cô nhìn sang, vẫn thấy Ôn Như Quy đang ngủ trên giường, hơi thở có chút nặng nề.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy có gì đó không ổn, gọi một tiếng: “Như Quy, anh vẫn chưa tỉnh sao?”
Không có tiếng trả lời.
Đồng Tuyết Lục càng cảm thấy không thích hợp hơn, cô nhảy xuống khỏi giường, qua đó xem thử, thì trông thấy hai mắt Ôn Như Quy nhắm chặt, khuôn mặt đỏ bừng.
Đồng Tuyết Lục hoảng sợ, duỗi tay sờ lên trán anh, cực kỳ nóng.
“Như Quy, anh tỉnh lại đi, hình như anh bị sốt rồi, chúng ta phải nhanh chóng tới bệnh viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-390-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-chin-muoi.html.]
Ôn Như Quy chậm rãi mở to mắt, đôi mắt vô thần nhìn cô, một lúc sau mới cất giọng mũi rất nặng nói: “Anh không sao cả, để anh ngủ thêm một lát là được rồi.”
Đồng Tuyết Lục vừa mặc quần áo, vừa nói: “Không được, đầu anh quá nóng, bây giờ chúng ta lập tức tới bệnh viện, để em qua nói với những người khác một tiếng, hôm nay em sẽ không theo bọn họ ra ngoài nữa.”
Nghe thấy lời này, đầu óc đang mơ mơ màng màng của Ôn Như Quy lập tức tỉnh táo lại, anh cất giọng yếu ớt nói: “Được.”
Đồng Tuyết Lục qua nói với phó phòng một tiếng.
Đối phương biết Ôn Như Quy là bạn trai cô, thì gật đầu nói: “Vậy cô mau đưa bạn trai cô đến bệnh viện khám bệnh đi, hôm nay tiệm cơm quốc doanh đã bắt đầu mở cửa bán hàng rồi, vừa lúc chúng tôi có thể đi nhấm nháp chút hương vị địa phương.
Đồng Tuyết Lục gật đầu, sau đó đi cùng Ôn Như Quy tới bệnh viện.
Vào bệnh viện truyền nước rồi uống thuốc hạ sốt xong, Ôn Như Quy mới hạ sốt.
Trên đường về khách sạn, hai người ngồi sát nhau trên xe buýt.
Đồng Tuyết Lục: “Chắc chắn là vì tối hôm qua anh ra ngoài khách sạn bị trúng gió lạnh, đêm nay đừng đi ra ngoài nữa, anh cứ trốn trong phòng đi, không ai phát hiện ra đâu.”
Bởi vì cô là đồng chí nữ duy nhất, nếu không có chuyện gì khẩn cấp, người khác sẽ không tới phòng tìm cô.
Lông mi của Ôn Như Quy khẽ run lên: “Được.”
Vân Chi
Mặt anh đột nhiên đỏ ửng lên rất bất thường, nhìn qua dáng vẻ gật đầu vô cùng ngoan ngoãn.
Đồng Tuyết Lục rất muốn duỗi tay ra xoa tóc anh, nhưng vì hai người đang ở trên xe buyt , cô đàng phải nhịn lại.
Quay về khách sạn, nhân viên phục vụ nói cho bọn họ biết những người khác đều ra ngoài rồi.
Sau đó hai người một trước một sau trở lại phòng.
Đây là lần đầu tiên hai người ở chung một căn phòng giữa ban ngày.
Cửa sổ bị đóng lại, ngăn cách gió tuyết và tiếng động bên ngoài.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng hít thở của đối phương.
Đồng Tuyết Lục thấy anh bị ốm, cả người ngơ ngẩn, lại đi qua sờ thử trán anh: “Anh thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Đôi mắt đến như mực của Ôn Như Quy nhìn cô chăm chú, lắc đầu: “Không.”
Người đang bị ốm sẽ đặc biệt trở nên yếu ớt, dễ biến thành đứa trẻ hy vọng được người khác dỗ dành.
Nhìn thấy anh như vậy, Đồng Tuyết Lục lập tức đau lòng: “Vậy có muốn ăn món gì không?”
Hai mắt Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô, trầm mặc một lát mới nói: “Có.”
“Món gì?”
“Em.”
Câu trả lời vừa rơi xuống, bầu không khí trong phòng tĩnh lặng vài giây.
Đồng Tuyết Lục trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn anh: “Anh... Anh vừa nói gì?”
Không biết vì Ôn Như Quy vẫn còn sốt hay là thẹn thùng mà khuôn mặt lại lần nữa đỏ lên: “Anh muốn... Chứng minh trong sạch một chút.”