Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 386: Ly trà xanh thứ ba trăm tám mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:27:45
Lượt xem: 144
Ở thời đại này phòng khách sạn không có nhà vệ sinh và nhà tắm trong phòng, muốn tắm rửa phải xuống phòng tắm dưới lầu, may mà cả hai tầng đều có nhà vệ sinh chung.
Chờ Đồng Tuyết Lục nấu xong, Ôn Như Quy cũng đã tắm xong quay trở lại.
Sau khi tắm xong Ôn Như Quy thơm ngát, lộ ra một phần cổ trắng nõn thon dài. Tầm mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua phần yết hầu ở cổ họng anh một vòng.
Ngay sau đó tầm mắt dời xuống, đi tơi lồng n.g.ự.c vững chắc và eo gầy.
Mặc dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn khiến cô có xúc động muốn huýt sáo.
Trong lòng nhủ thầm, mình chắc chắn là một nữ lưu manh.
Ôn Như Quy bị cô nhìn cả người nóng bừng lên, tai và mặt lại đỏ ửng thêm lần nữa.
Đồng Tuyết Lục sợ mình tiếp tục nhìn nữa anh sẽ bốc hỏa ngay tại chỗ, nên đưa mì sợi tới: “Ăn đi.”
Lúc Ôn Như Quy nhận lấy bát mỳ, thì lòng bàn tay anh bị ngón tay cô khẽ cào một cái. Đôi tay anh run lên, suýt chút nữa đã không cầm chắc được cái bát.
Đồng Tuyết Lục thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt vô tội: “Sao thế? Anh lạnh lắm à?”
Ôn Như Quy đỏ mặt lắc đầu: “Không sao.”
Cô chỉ vô tình đụng vào tay của mình, mình lại mơ tưởng viển vông, vừa rồi suýt chút nữa còn muốn nắm lấy tay cô...
Anh đúng là đại lưu manh không biết xấu hổ mà!
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục không biết giờ phút này trong lòng Ôn Như Quy đang âm thầm tự phỉ nhổ bản thân, thấy anh ăn xong, cô mới nói: “Nói đi, tại sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?”
Con ngươi đen như mực của Ôn Như Quy nhìn cô: “Anh, không yên tâm để một mình đồng chí nữ như em đi cùng với bọn họ.”
Chuyện không yên tâm về Jason chắc chắn không thể để cho cô biết.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy ấm lòng: “Vậy anh thật sự làm rơi thư giới thiệu rồi à?”
Trên khuôn mặt Ôn Như Quy thoáng hiện lên vẻ khó xử, lắc đầu: “Không bị rơi.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Không rơi mà sao vừa rồi anh nói đã bị rơi mất rồi?”
Đôi hàng mi dày của Ôn Như Quy rũ xuống: “Anh muốn gặp em.”
Nếu như anh không nói không tìm thấy thư giới thiệu, anh sẽ không được gặp cô, nhân viên phục vụ chắc chắn sẽ bảo anh đi tới khách sạn khác mà ở.
Lời này anh nói nghe rất tủi thân, giống như một cậu bé đáng thương muốn kẹo ăn mà không có.
Trái tim Đồng Tuyết Lục lập tức mềm nhũn: “Mau thu dọn bát đũa thôi, chúng ta đi ngủ.”
Chúng ta đi ngủ.
Đi ngủ.
Đi....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-386-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-tam-muoi-sau.html.]
Ôn Như Quy nghe thấy câu này, đôi mắt dại ra, trái tim hoàn toàn không khống chế được, lại bắt đầu đập điên cuồng.
Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh, hé miệng cười một tiếng, sau đó cởi áo khoác ra trước mặt anh.
Lần này cả cổ của Ôn Như Quy cũng đỏ ửng, đôi mắt rũ xuống, cầm bát đũa lao ra cửa.
Đồng Tuyết Lục chui vào trong ổ chăn bật cười.
Có lúc cô cảm thấy mình thật xấu xa, chỉ thích chọc anh, chỉ thích nhìn dáng vẻ mặt đỏ tim đập của anh.
Ôn Như Quy cầm bát đũa đi rửa, sau đó đứng bên ngoài một lúc lâu, cho đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới vào phòng.
Nhìn thấy anh vào, Đồng Tuyết Lục bĩu môi nói: “Em còn tưởng anh không quay lại nữa chứ.”
Mắt Ôn Như Quy không dám nhìn thẳng cô: “Em mau ngủ đi, ngày mai sẽ bận lắm đấy.”
Đồng Tuyết Lục nói: “Anh ngẩng đầu lên.”
Ôn Như Quy không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn biết điều làm theo.
Đồng Tuyết Lục ném cho anh một nụ hôn gió: “Chúc tình yêu ngủ ngon.”
“Bùm” một tiếng.
Mặt, tai và cổ Ôn Như Quy lại đỏ thẫm với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể trông thấy được, vừa rồi đứng bên ngoài hạ nhiệt coi như công cốc rồi.
Đồng Tuyết Lục hé miệng cười sau đó nằm xuống đi ngủ.
Ôn Như Quy đứng tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn, sau khi tắt đèn thì mò mẫm đi tới bên giường.
Trong bóng tối, anh nghiêng đầu nhìn Đồng Tuyết Lục đang ngủ trên giường, môi hơi nhếch lên.
Anh lặng lẽ nói một câu không phát ra: “Chúc em yêu ngủ ngon.”
Đêm hôm đó, Đồng Tuyết Lục ngủ vô cùng ngọt ngào, ngay cả mơ cũng không mơ.
Trái lại Ôn Như Quy rất giày vò.
Đồng Tuyết Lục ngủ ở giường bên cạnh anh, khiến trái tim anh cứ luôn nhảy nhót điên cuồng. Rõ ràng thân thể rất mệt mỏi, nhưng anh lại chẳng buồn ngủ một chút nào.
Rất lâu sau anh mơ mơ màng màng ngủ, còn nằm mơ một giấc mơ...
Trong mơ anh và Đồng Tuyết Lục đã kết hôn, còn xảy ra chuyện anh bị cô đè dưới thân.
Sau đó Đồng Tuyết Lục mang thai, anh vui sướng nhận lấy đứa nhỏ của bọn họ từ tay y tá vừa bước ra khỏi phòng sinh. Anh cúi đầu xuống nhìn một cái, thì trông thấy mặt đứa bé kia là Jason.
Jason nhìn anh, nở nụ cười rồi gọi một tiếng: “Cha.”
Anh sợ hãi mặt mũi trắng bệch, ném Jason ra ngoài. Jason lăn vài vòng trên mặt đất rồi biến thành một con heo, sau đó bị người bán thịt bắt đi... Mang đi mất...
Jason còn kêu tiếng heo cầu cứu anh, nhưng anh lại thờ ơ.
Ôn Như Quy chợt mở mắt ra, nhìn trần nhà một lúc lâu vẫn không động đậy.
Giấc mơ này đáng sợ quá đi!