Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 384: Ly trà xanh thứ ba trăm tám mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:27:06
Lượt xem: 143
Ngày hôm sau, sáng sớm Ôn Như Quy đã dậy ăn diện thật đẹp, sau đó cưỡi xe đạp đến đón Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục thấy Ôn Như Quy, mắt lập tức sáng lên: “Anh yêu, hôm nay anh rất không giống với bình thường.”
Hôm nay Ôn Như Quy mặc một chiếc áo dài lớn màu đen, trên cổ quấn chiếc khăn quàng màu trắng lần trước cô đưa cho, dưới chân mang giày, da nhìn qua rất có hương vị của thiếu gia nhà giàu thời dân quốc.
Hoàng Khải Dân nói đúng, chim đực nhất định phải có bộ cánh đẹp mắt mới có thể hấp dẫn chim cái, đàn ông nhất định phải có vẻ ngoài đẹp mã mới hấp dẫn được bạn gái.
Thậm chí trong lòng anh còn thấy hơi hối hận khi không xin Hoàng Khải Dân chỉ giáo sớm hơn.
Đồng Tuyết Lục nhìn tai anh đổ ửng, rất muốn vươn tay nhéo nhéo một cái, nhưng mà ông nội và ba anh em Đồng Gia Minh đã ra ngoài này, nên cô đành phải từ bỏ.
Tư lệnh Tiêu nhìn cháu gái không nỡ rời xa: “Qua bên đó phải chăm sóc mình thật tốt, nếu như có ai bắt nạt cháu, khi về cháu mách cho ông nội, ông nội sẽ xả giận thay cháu!”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục ấm áp: “Vâng, nếu như có người bắt nạt cháu, cháu sẽ nói với bọn họ rằng ông nội cháu là tư lệnh Tiêu!”
Loại cảm giác có chỗ dựa này đúng thật là không tệ.
Đồng Miên Miên ôm đùi chị gái, chớp đôi mắt to long lanh: “Chị, chị về sớm chút nhé, Miên Miên sẽ nhớ chị lắm!”
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé: “Chị cũng sẽ nhớ các em. Em phải ngoan ngoãn, nghe lời anh hai, biết chưa?”
Đồng Miên Miên gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
Vân Chi
Dặn dò hai anh em Đồng Gia Minh vài câu, sau đó Đồng Tuyết Lục ngồi lên xe đạp của Ôn Như Quy, phất tay chào tạm biệt với người nhà.
Đi tới ga tàu hỏa, người của phòng thương nghiệp và phòng ngoại giao thành phố đã đến.
Thấy Đồng Tuyết Lục tới, bọn họ run rẩy chào hỏi cô.
Một lát sau, đám người Tạ Thành Chu cũng tới.
Đồng Tuyết Lục nhìn sang, suýt chút nữa bị chói mù con mắt.
Chỉ thấy trên đầu Kiệt Sâm đội một cái nón xanh lá, trên cổ quấn một cái khăn màu xanh đậm.
Một thân xanh kia trông rất khó hiểu.
Ôn Như Quy thấy Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm Kiệt Sâm, trong lòng như lâm đại địch: “Em thích cách ăn mặc của cậu ta à? Thật ra thì... anh cũng có thể.”
Đồng Tuyết Lục sợ hết hồn, vội nói: “Không không không, em không thích cách ăn mặc đó, anh ngàn vạn lần đừng học cách ăn mặc như anh ta!”
Ôn Như Quy nghe vậy, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Anh cảm thấy Kiệt Sâm ăn mặc như vậy rất khó nhìn, hơn nữa cái mũ xanh lục và cái khăn quàng kia rất khó mua được ở trong nước.
Tàu hỏa muốn xét vé, Đồng Tuyết Lục đi theo mọi người lên tàu, sau đó vẫy tay với Ôn Như Quy xuyên qua khung cửa sổ trong suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-384-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-tam-muoi-tu.html.]
Vẻ mặt Ôn Như Quy bình thản vẫy tay lại với cô, trên mặt không nhìn ra quá nhiều cảm xúc.
Trong lòng cô lập tức cảm thấy kỳ lạ. Hôm qua cô cảm thấy Ôn Như Quy rất không nỡ xa mình, còn hôm nay hình như Ôn Như Quy lại rất bình tĩnh.
Cho nên tình yêu rồi sẽ biến mất có phải không?
Trong niên đại này tàu hỏa rất chậm, ngồi khoảng mười bốn mười lăm tiếng đoàn người mới đến được Dương Châu.
Bọn họ lên đường vào buổi sáng, lúc đến Dương Châu đã là nửa đêm.
Cũng may sáng sớm đã thông báo với đơn vị ở đây tới đón bọn họ.
Bọn họ ngồi xe nhỏ đi tới khách sạn, cũng làm thủ tục tạm trú.
Đồng Tuyết Lục mệt không chịu được, sau khi ăn cơm liền về phòng tắm.
Ngay khi cô đang định ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cô khoác thêm áo khoác đi ra mở cửa, chỉ thấy bên ngoài có một nhân viên phục vụ đang đứng: “Đồng chí Đồng, bên dưới có một người tự xưng là anh họ cô nói muốn gặp cô.”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Anh họ?”
Cô có anh họ hồi nào vậy?
Đồng Ngạn Lương cũng coi như anh họ của cô, chỉ là bây giờ anh ta đang tiếp thu cải tạo lao động ở nông trường.
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy nói anh ấy họ Ôn.”
Họ Ôn?
Đồng Tuyết Lục trợn tròn mắt, cô chỉ biết một người họ Ôn, không phải là Ôn Như Quy chứ?
Nhưng mà cô nhanh chóng lắc đầu loại bỏ suy đoán này, sáng sớm Ôn Như Quy vừa mới tiễn cô đi mà.
Huống hồ bây giờ thời tiết mùa đông giá rét như vậy, anh tới Dương Châu làm gì?
Đồng Tuyết Lục nghĩ không ra, không thể làm gì khác hơn đành phải vào phòng mặc quần áo rồi đi xuống với nhân viên phục vụ.
Vừa xuống lầu cô đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa.
Trong tay người đàn ông xách một chiếc túi du lịch màu đen, tấm lưng thẳng tắp đứng ở trước sân, nghe thấy tiếng bước chân anh quay đầu lại.
Đúng là Ôn Như Quy, người mà cô cảm thấy không thể nào đã xuất hiện.
Mặt Đồng Tuyết Lục đầy vẻ giật mình: “Tại sao anh lại ở đây?”
Lông mi Ôn Như Quy khẽ run lên: “Em họ, thư giới thiệu của anh bị rơi rồi, không thể làm thủ tục tạm trú được.”