Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 377: Ly trà xanh thứ ba trăm bảy mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:20:41
Lượt xem: 201
Lần đầu tiên nhìn thấy Jason, Đồng Tuyết Lục cho rằng anh ta là một người đàn ông nghiêm túc không nói nhiều.
Bởi vì anh ta có một đôi mắt sâu không thấy đáy, ngũ quan sắc sảo, lúc không nói lời nào khiến cho người ta cảm thấy rất bí hiểm.
Sau khi tiếp xúc mới biết câu nói “Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu” cực kỳ đúng.
Ai có thể ngờ có vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc như vậy, lại có một linh hồn nghịch ngợm thế này chứ?
Đồng Tuyết Lục ho khan một tiếng, bảo Đồng Gia Minh đỡ người dậy, nói: “Đồng chí Tiểu Tạ, anh vừa chụp ảnh vừa đi đường như vậy rất nguy hiểm.”
Jason gật đầu như giã tỏi: “Đồng chí Đồng, cô nói rất đúng, sau này tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
Đồng Tuyết Lục nói: “Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, quần áo anh ướt cả rồi, vẫn nên nhanh chóng trở về thay đi, để tránh ngày mai lại bị cảm.”
Jason lại ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tôi về ngay đây, hôm nay thật lòng cảm ơn sự tiếp đãi của mọi người.”
Anh ta vịn tay Đồng Gia Minh đứng lên, nhìn thấy máy ảnh trong tay không bị đụng hư lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì Jason là nhân vật đặc biệt, Đồng Tuyết Lục lo lắng trên đường trở về lỡ anh ta xảy ra tai nạn sẽ không dễ ăn nói, cô bèn bảo hai người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đưa anh ta trở về.
Những người khác thì về nhà trước.
Người nhà ông Ôn trực tiếp quay về khu tập thể gia đình quân nhân, bọn họ đã ở lại nhà họ Đồng khá lâu, chung quy cũng không thể ăn cả bữa tối bên đó được.
Về đến trong nhà.
Ông Ôn nói chuyện ý tứ sâu xa: “Như Quy, cháu phải để ý đến tên Jason kia một chút.”
Ôn Như Quy khẽ chớp mắt “Vâng” một tiếng.
Ông Ôn: “Cháu đừng chỉ biết vâng thôi, cháu phải có hành động cụ thể, nếu để cháu dâu bị bắt cóc mất, cháu đừng quay về khóc với ông!”
“...” Ôn Như Quy nhẹ nhàng lắc đầu: “Tuyết Lục không phải loại người như vậy.”
Ông Ôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đương nhiên ông biết Tuyết Lục không phải loại người như vậy, nhưng chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm không có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp, bởi vì tên nhóc thối đó có thân phận đặc biệt, có thể thường xuyên ở chung với Tuyết Lục, đây là điểm mạnh của cậu ta so với cháu!”
“Hơn nữa, tên nhóc đó còn biết ăn nói, không phải cái hũ nút như cháu, lúc trước ông cũng nghi ngờ không biết vì sao Tuyết Lục có thể coi trọng cháu nhỉ?”
Ôn Như Quy: “...”
Thấy dáng vẻ chậm rì rì của anh, ông Ôn có chút tức giận, thật đúng là Hoàng thượng chưa gấp mà thái giám đã vội chết.
Ôi chao, còn lâu ông mới là thái giám.
“Cháu cũng đừng quanh co lòng vòng nữa, sang năm cháu đã hai mươi sáu tuổi rồi, năm đó ở tuổi này, ông đã có cha cháu trần truồng chạy trong sân, cháu ngay cả đính hôn cũng chưa đính, không xấu hổ sao?”
Ôn Như Quy: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-377-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi-bay.html.]
Cùng một dòng máu, tổn thương lẫn nhau có phải hơi quá đáng rồi không?
Bởi vì ông nội nhắc nhở, trong lòng Ôn Như Quy để ý hơn mấy phần, đêm đó trực tiếp mất ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, vốn dĩ phải ở nhà chờ đợi họ hàng đến đây thăm hỏi hoặc là đi thăm hỏi họ hàng, nhưng Ôn Như Quy không ngồi yên được, anh lại ăn diện gọn gàng chạy tới nhà họ Đồng.
Vân Chi
Ông Ôn thấy vậy không những không cảm thấy tức giận, trái lại còn cảm thấy cuối cùng cháu mình cũng thông suốt.
Lúc Ôn Như Quy tới, Đồng Tuyết Lục vẫn chưa thức dậy.
Bình thường không được nghỉ ngơi, bây giờ hiếm khi được nghỉ, tất nhiên cô phải ngủ tới khi tự tỉnh rồi.
Ôn Như Quy không nỡ đánh thức cô, chỉ ngồi trong phòng khách im lặng chờ đợi.
Tư lệnh Tiêu không ngờ sáng sớm hôm nay Ôn Như Quy lại đến nữa, ông lộ ra vẻ mặt giống như quả dưa chuột héo: “Cháu chịu khó đến nhà ông quá nhỉ.”
Ôn Như Quy: “Đây là chuyện nên làm.”
“...” Tư lệnh Tiêu bị nghẹn một chút: “Cháu chịu khó tới như vậy, hay là dứt khoát làm đến ở rể nhà ông được không?”
Ông ta cho rằng lời này chắc chắn sẽ khiến Ôn Như Quy trở mặt, ai ngờ vậy mà Ôn Như Quy lại nghiêm túc suy nghĩ.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh nói: “Nếu ông nội Tiêu có thể thuyết phục ông nội cháu, bản thân cháu không có vấn đề gì.”
Tư lệnh Tiêu: “...” Nói thế không phải tương đương với nói nhảm sao?
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì nữa, phòng khách trở nên yên tĩnh đến mức có chút kỳ quái.
Đôi mắt sắc bén của tư lệnh Tiêu đánh giá anh: “Nếu Tuyết Lục không chấp nhận ông, coi như là môn không đăng hộ không đối với nhà họ Ôn các cháu, trước đó cháu không để ý chút nào sao?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Cháu chỉ quan tâm người, không quan tâm tới bối cảnh gia thế.”
Anh vẫn cảm thấy người đời rất khó hiểu, tìm người yêu dù sao cũng phải lấy bối cảnh gia thế ra so sánh, giống như cưới vợ là vì cưới bối cảnh thân thế, mà không phải bản thân người ta.
Tư lệnh Tiêu hừ một tiếng, xem như hài lòng với đáp án này: “Tương lai các cháu kết hôn, cháu có bắt Tuyết Lục nấu cơm cho cháu sáu ngày một tuần, còn cháu vắt chéo chân làm ông lớn hay không?”
Ôn Như Quy lại lắc đầu: “Sẽ không, bây giờ ở nhà cháu đang học nấu cơm.”
Từ sau khi nghe cô nói người đàn ông biết nấu cơm không tầm thường, chỉ cần có thời gian rảnh, anh đều sẽ tự mình nấu cơm.
Có điều bình thường anh quá bận, thời gian về nhà rất ít, cho đến nay mới chỉ học được cách làm một vài món ăn đơn giản, hơn nữa hương vị hoàn toàn không thể sánh được so với cô làm.
Tư lệnh Tiêu lại hừ một tiếng: “Hy vọng cháu nói được làm được, chứ không phải chỉ biết há miệng nói lời ngon tiếng ngọt!”
Ôn Như Quy : “Ông nội Tiêu yên tâm, cháu nói được thì sẽ làm được.”