Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 376: Ly trà xanh thứ ba trăm bảy mươi sáu

Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:20:14
Lượt xem: 221

Lúc nấu cơm, Ôn Như Quy vẫn luôn giúp đỡ cô trong nhà bếp, hai người vừa có thời gian ở chung ngắn ngủi.

Bên ngoài, Jason bị đám trẻ vây xung quanh, bởi vì trong tay anh ta có máy ảnh, trẻ con cực kỳ hiếu kỳ đối với thứ đen ngòm này.

Jason cũng vô cùng kiên nhẫn, giải thích từng cái cho chúng nó, lại chụp cho chúng nó không ít ảnh, dỗ dành mấy đứa trẻ cực kỳ vui vẻ, lập tức chấp nhận anh ta.

Đồ ăn được dọn lên phòng khách, hương thơm quyến rũ tràn ngập cả phòng khách, khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Canh cá diếc có mùi thơm đậm đà, canh cá được nấu thành màu trắng sữa, màu sắc đẹp mắt, hương vị tươi ngon, uống vào một ngụm, toàn thân ấm áp.

Thịt cá dưa chua cay mềm, dưa chua giòn tan, ăn đến đầu lưỡi tê dại cũng không nỡ ăn thiếu một miếng.

Măng đông xào thịt bỏ thêm tiêu xanh xào cùng, măng đông hấp thụ nước dùng của thịt lợn và vị cay của tiêu xanh, vừa thơm ngon lại non giòn, căn vào một miếng, sần sật sần sật, ăn cực kỳ sảng khoái.

Mọi người ăn đến mức miệng đầy mỡ.

Jason liên tục khen ngợi Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Đồng, khả năng nấu ăn của cô thật sự rất giỏi! Tôi lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn của mỹ thực Trung Hoa!”

“Cô làm canh cá diếc này ngon vô cùng, không nói phóng đại đâu, một mình tôi có thể ăn xong một nồi!”

“Đồng chí Đồng thật sự là người đẹp lại có tài năng...”

Một tiếng “rắc” vang lên!

Jason còn chưa nói xong, đã bị âm thanh này cắt ngang.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi đũa trên tay Ôn Như Quy đã bị anh bẻ gãy.

Mọi người: “...”

Vẻ mặt Ôn Như Quy bình tĩnh nói: “Tôi không cẩn thận dùng sức hơi mạnh.”

Mọi người: “...” Đây là lực hơi mạnh sao?

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn anh: “Em đi lấy cho anh một đôi mới nhé?”

Ôn Như Quy lắc đầu: “Không cần, anh tự đi là được rồi.”

Đồng Tuyết Lục gật đầu.

Vì một tai nạn nhỏ, lời khen của Jason cũng không có cách nào tiếp tục được.

Sau khi ăn cơm xong, anh ta vẫn chưa có ý định ra về.

Anh ta không đi, Ôn Như Quy và ông Ôn chắc chắn cũng sẽ không đi.

Một đám người lớn ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ cũng không phải là biện pháp.

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút nói: “Đồng chí Tiểu Tạ đã đến Tử Cấm thành chưa?”

Jason gật đầu: “Xem rồi, vừa về nước ngày thứ ba đã đi thăm quan rồi, kiến trúc kỳ công rất tráng lệ!”

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục: “Vậy chúng ta hãy đến tham quan Tử Cấm thành một lần nữa đi.”

Lúc cô xuyên vào thế giới này còn chưa đi tham quan đâu.

Jason: “...”

Ôn Như Quy ở bên cạnh nghe nói chuyện, cuối cùng trên mặt cũng mỉm cười.

Đồng Tuyết Lục phải ra ngoài với người đàn ông khác, Ôn Như Quy chắc chắn sẽ đi theo ra ngoài.

Mấy anh em Đồng Gia Minh cũng muốn đi ra ngoài, ông Ôn và Tư lệnh Tiêu cũng không ngồi yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-376-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bay-muoi-sau.html.]

Bọn trẻ đều ra ngoài rồi, hai lão già bọn họ ở trong nhà có ý nghĩa gì chứ?

Thấy nhà họ Đồng muốn đi, nhà họ Ngụy ở bên cạnh cũng tỏ vẻ muốn đi cùng.

Vì thế một đám người n chậm rãi đi về phía Cố Cung.

Dọc đường đi, mọi người nói nói cười cười, không khí vô cùng sôi nổi.

Jason cầm máy ảnh của anh ta chụp ảnh khắp nơi, có đôi khi cũng sẽ chụp cho mọi người.

Mỗi lần chụp ảnh, chụp cũng khá tốt, nếu biết Jason đang chụp bọn họ, cả người bọn họ sẽ lập tức cứng đờ, dáng vẻ cực kỳ khôi hài.

Cố Cung được quốc gia liệt vào nhóm đơn vị bảo vệ di tích văn hóa trọng điểm của cả nước đầu tiên vào năm 1961, nó được bảo tồn nguyên vẹn nhất, đồng thời lại là công trình cổ có cấu trúc bằng gỗ có quy mô lớn nhất.

Trước khi xuyên sách, cô có đến Cố Cung vài lần, nhưng bây giờ nhìn thấy, trong lòng vẫn không nhịn được rung động và kinh diễm.

Nó giống như một bức tranh cuộn tròn khổng lồ, tùy ý điểm xuyết màu đỏ rực rỡ, khiến cho mỗi lần nhìn thấy nó, mọi người đều ngạc nhiên thán phục và cảm phục.

Vé vào cửa một tấm một mao, tính ra cũng không rẻ.

Trong niên đại này nếu muốn vào thăm quan miễn phí, phải là đoàn thể thông qua đơn vị hẹn trước.

Bởi vì bọn họ đến đây đột xuất, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn trả tiền.

Tham quan hết một tiếng đồng hồ, bọn họ đi ra khỏi Cố Cung.

Chủ yếu là do nhóm người bọn họ, có cả người già và trẻ nhỏ, thật sự không có cách nào đi hết toàn bộ Cố Cung.

Ngược lại Jason chụp được không ít ảnh.

Đồng Tuyết Lục còn để cho anh ta chụp ảnh cho hai người Ôn Như Quy và mình.

Ôn Như Quy thấy vậy, ý cười trong đáy mắt càng đậm hơn.

Nhìn thấy hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy chụp ảnh, mấy đứa trẻ Đồng Miên Miên cũng muốn chụp, sau đó Tư lệnh Tiêu cũng muốn chụp một mình với cháu trai cháu gái.

Tư lệnh Tiêu cũng chụp rồi, ông cụ Ôn nào có bằng lòng chịu thiệt, ông ta chắc chắn cũng muốn chụp.

Vì vậy Jason vốn là người đến làm khách đã hoàn toàn trở thành người chụp hình.

Cũng rất say mê.

Chờ chụp xong sẽ rửa ra.

Mọi người đi về nhà, Jason ngược lại là một nhiếp ảnh gia say mê công việc, chụp lâu như vậy hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.

Anh ta cầm máy ảnh, vừa đi vừa chụp mái hiên.

Đột nhiên anh ta vấp phải một tảng đá lớn một chút, cả người nhào về phía trước.

Trước mặt anh ta có một tảng đá gồ lên, lần này anh ta ngã xuống chắc chắn sẽ đụng đầu vào tảng đá lớn đó.

Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh.

Đúng lúc này, Đồng Tuyết Lục dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét xông lên, nhấc chân đạp một cái——

Jason bị đạp sang một bên, một tiếng “bịch” ngã vào vũng bùn, trong miệng đầy đất cát.

Jason ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời: “Đồng chí Đồng, cô thật anh dũng!”

Mọi người: ???

Đồng Tuyết Lục: ???

Loading...