Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 369: Ly trà xanh thứ ba trăm sáu mươi chín

Cập nhật lúc: 2024-11-08 16:12:41
Lượt xem: 234

Đồng Tuyết Lục không biết Thái Xuân Lan tự làm tự chịu, vừa về đến nhà đã thấy Đồng Gia Tín phấn khởi đến mức hai gò má đỏ bừng.

Cô liếc mắt nhìn mấy anh em, hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao vui vẻ vậy?”

Đồng Gia Tín vội vàng lấy bài thi ra: “Chị, toán học em được 61 điểm, ngữ văn 60 điểm, em đạt rồi!”

Đồng Tuyết Lục lấy qua nhìn thử, mặc dù đạt hơi vớt vát, nhưng đúng là đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Đồng Tuyết Lục trả bài thi lại, nói: “Tốt lắm, em không bị đưa đi nữa, đợt nghỉ đông và Tết này em cũng có thể ăn thịt.”

Nghe nói như vậy, trong lòng Đồng Gia Tín cảm thấy mình khốn khổ quá.

Vì được ăn thịt, cậu đúng là không dễ dàng!

Đồng Tuyết Lục nói: “Sau này còn phải cố gắng không ngừng, nếu như không đạt tiêu chuẩn thì cá cược vẫn có hiệu lực.”

Đồng Gia Tín: “...”

Lúc này cậu mới nhớ ra trên tờ giấy cược không ghi thời gian, nói cách khác, chị muốn nói có hiệu lực đến bao giờ cũng đều được hết.

Cậu ta bị bẫy rồi!!

Lần này Đồng Gia Minh vẫn được hai điểm 100 như cũ, Đồng Tuyết Lục thưởng cho cậu hai đồng.

Vân Chi

Cô bé dễ thương Đồng Miên Miên thấy hai người anh được khen, vội vàng lấy bản vẽ hồi sáng ra cho chị gái xem: “Chị ơi, Miên Miên vẽ nè!”

Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu cô bé, hỏi: “Miên Miên vẽ gì thế?”

Giọng Đồng Miên Miên non nớt nói: “Chị, anh hai và Miên Miên, còn có anh ba, Bánh Trung Thu và Tiểu Lục nữa.”

Đồng Gia Tín sáp lại gần nhìn thử, tìm mãi vẫn chẳng tìm thấy mình: “Miên Miên, không phải em nói vẽ anh sao? Anh ở đâu vậy?”

Ngón tay mập mạp của Đồng Miên Miên chỉ chỉ, chỉ một cái cục gì đó, nói: “Đây là anh ba.”

Khóe miệng Đồng Gia Tín co quắp: “Tại sao anh không giống với mọi người vậy? Hai cái đống bên cạnh anh là gì đấy?”

Đồng Miên Miên: “Bánh Trung Thu và Tiểu Lục.”

Đồng Gia Tín kêu lên: “Tại sao dáng vẻ của anh và Bánh Trung Thu với Tiểu Lục lại giống nhau y như đúc vậy? Đầu em nghĩ cái gì đó? Anh là người, không phải chó cũng chẳng phải gà!”

Đồng Miên Miên chọt đầu ngón tay: “Nhưng mà tại dáng dấp anh ba xấu xí lắm á!”

Ý nói chính là ngoại hình cậu ta quá xấu, cậu ta không xứng làm người.

Đồng Gia Tín bị đ.â.m một nhát: “...”

Đồng Tuyết Lục không nhịn được bật cười, công phu đ.â.m chọc của cô nhóc này càng ngày càng lợi hại.

Đồng Gia Minh đứng bên cạnh cũng cong khóe môi.

Vào lúc này, bầu không khí của nhà họ Ôn ngưng đọng, cực kỳ nặng nề.

Ông cụ Ôn ném mạnh một đống đồ lên mặt đất, cái gậy trong tay đập tới: “Rốt cuộc người phụ nữ kia muốn thế nào? Cô ta cho rằng ta thật sự không dám ra tay với cô ta có phải không?”

Chú Tông vội vàng khuyên nhủ, nói: “Tư lệnh, ngài bớt giận, ngàn vạn lần đừng vì chuyện như vậy mà tự chọc tức mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-369-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-sau-muoi-chin.html.]

Hôm nay người đưa thư mang một món đồ tới, gửi từ Tân Thị.

Nhà họ Ôn không có bất kỳ thân thích nào ở Tân Thị, chỉ có người phụ nữ kia ở bên đó.

Bình thường gửi một vài thứ tới thì thôi đi, lần này còn viết thư tới, trong thư còn có một tấm hình, nói là em gái của Ôn Như Quy.

Người phụ nữ kia còn không biết xấu hổ nói muốn tới chỗ Ôn Như Quy, để hai anh em bọn họ gặp nhau một lần.

Đừng nói tư lệnh sẽ tức giận, ngay cả chú Tông nhìn thấy phong thư cũng tức không chịu nổi rồi!

Năm đó cô ta đối xử với nhà họ Ôn như vậy, bây giờ cô ta còn có mặt mũi đòi gặp Ôn Như Quy sao?

Vẻ mặt ông cụ Ôn âm trầm, nói: “Tiểu Tông, ngày mai cậu đi gọi điện thoại, bảo cô ta an phận một chút, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Mấy năm nay ông nhịn người phụ nữ đó, chính là vì nể tình cô ta là mẹ ruột của Ôn Như Quy.

Năm đó cô ta làm ra chuyện như vậy, nhà họ Ôn bọn họ đã chừa cho cô ta một con đường sống, nếu như cô ta còn cố ý tìm chỗ chết, vậy thì cũng đừng trách ông không nương tay!

Chú Tông rót một ly nước ấm tới: “Vâng, ngày mai tôi sẽ đi. Tư lệnh, ngài uống miếng nước đi, tôi sẽ mang mấy thứ này ra ngoài đốt.”

Ông cụ Ôn gật đầu một cái, chân mày nhíu thật chặt.

Đúng là nghiệt ngã!

**

Mùa xuân ngày càng đến gần, mặc dù vẫn chưa được nghỉ, nhưng đã có thể cảm nhận được không khí Tết trên đường phố.

Mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng mà trẻ con không sợ lạnh, sau khi được nghỉ thì chạy tới chạy lui trên đường, vui chơi tận hứng.

Trung tâm bách hóa và cung tiêu xã có không ít đồ Tết, nhưng mà vừa mới bày ra đã bị mọi người cướp hết!

Đồng Tuyết Lục phải đi làm nên không thể nào tranh được, vốn dĩ định giao nhiệm vụ mua đồ Tết cho hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.

Nhưng tư lệnh Tiêu ông nội của bọn họ gọi điện tới, bảo bọn họ không cần chuẩn bị, ông đã sai lính cần vụ chuẩn bị xong xuôi cả rồi, còn bảo ông sẽ về Kinh Thị cùng ăn Tết với bọn họ.

Khi Đồng Tuyết Lục đi tới tiệm cơm, thì lần nữa nhận được điện thoại từ phòng, nói cô mau qua phòng thương nghiệp để tới sân bay đón người với bọn họ.

Người có thể khiến trưởng phòng Lâm tự mình đi đón, chắc là vị nhân viên phiên dịch của Liên hợp quốc kia.

Đồng Tuyết Lục có chút cạn lời. Nếu biết trước hôm nay bọn họ tới, cô sẽ không quấn áo bông dày đầy người thế này.

Nhưng mà bây giờ mà về nhà thay quần áo thì không kịp nữa rồi, hơn nữa cô cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, cho nên mặc thế nào cũng không thành vấn đề.

Đồng Tuyết Lục chạy tới phòng thương nghiệp, sau đó ngồi xe của phòng thương nghiệp đi tới sân bay.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục không nhịn được thầm mắng mấy câu thô tục.

Khi mà gần như chân của tất cả mọi người đều lạnh cóng thì nhân viên phiên dịch kia mới lững thững đi tới.

Hai người đàn ông mặc quần áo màu đen rộng rãi đi từ trên máy bay xuống, gió lạnh thổi qua, chiếc áo rộng rãi tung bay trong gió.

Đồng Tuyết Lục nhìn sang, lập tức đối mặt với một đôi mắt đen hẹp dài trẻ tuổi.

 

Loading...