Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 361: Ly trà xanh thứ ba trăm sáu mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-08 08:43:50
Lượt xem: 157
Cảm nhận được ánh mắt của cô, lỗ tai Ôn Như Quy hơi ửng đỏ: “Trên mặt anh có vết gì bẩn sao?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không có, em chỉ đang suy nghĩ, nếu anh không gặp em, anh sẽ yêu người khác sao?”
Ôn Như Quy lắc đầu đáp ngay không chút suy nghĩ: “Sẽ không.”
Trước khi gặp được cô, anh chưa từng nhớ được khuôn mặt của bất kỳ đồng chí nữ nào khác.
Ngay cả mặt cũng không nhớ ra, thì đừng nói đến chuyện động lòng với các cô ấy.
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục nhếch lên, thấy xung quanh không có ai, len lén nắm tay anh một chút: “Lần sau quay về lại thưởng cho anh!”
Phần thưởng!
Ánh mắt Ôn Như Quy sáng rực lên, lỗ tai ửng đỏ nhắc nhở nói: “Anh... Vẫn chưa tự chứng minh trong sạch.”
Đồng Tuyết Lục sửng sốt, một lát sau mới nhớ tới chuyện lần trước mình vu oan để anh hôn mình, cô không nhịn được bật cười thành tiếng: “Được, lần sau để cho anh tự chứng minh trong sạch!”
Ôi, người yêu của cô thật sự quá đáng yêu.
Ôn Như Quy nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của cô, ánh mắt chứa chan tình cảm.
...
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy bên này dịu dàng thắm thiết, nhà họ Tôn lại âm u như sắp mưa.
Từ sau khi hai anh em Tôn Vũ Dương và Tôn Mạn Nhu, một người bị đơn vị sa thải, một người bị khai trừ khỏi quân đội, không khí trong nhà vẫn luôn rất nặng nề.
Tôn Mạn Nhu trách cứ nói: “Anh ba, đây đều là lỗi của anh, trước đây em đã nói sẽ buông tay, đều do anh vẫn ép em đi phá hoại tình cảm của bọn họ!”
Nghe thấy lời này của cô ta, Tôn Vũ Dương cảm thấy giống như bị người khác đ.â.m một dao: “Tiểu Nhu, sao em có thể nói như vậy? Mặc dù là đề nghị của anh, nhưng nếu lúc trước em không khóc lóc như vậy, sao anh lại nghĩ cách giúp em chứ?”
Tôn Mạn Nhu khóc lóc nỉ non: “Anh ba, anh đi nói với quản lý chỗ chúng em, nói là em bị anh liên lụy, bị anh ép làm vậy có được không?”
Tôn Vũ Dương nhìn cô ta, vẻ mặt không thể tin nổi, giống như lần đầu tiên quen biết cô ta vậy: “Em cảm thấy với thân phận hiện tại của anh, nói cho quản lý chỗ em làm, ông ta sẽ tin tưởng anh sao?”
Tôn Mạn Nhu: “...”
Ngay khi hai anh em đang oán trách lẫn nhau, thì người gác cửa bảo bọn họ qua đó nghe điện thoại.
Ánh mắt lính cần vụ nhìn hai anh em bọn họ lộ vẻ khinh bỉ, khiến cho bọn họ tức giận mà không dám nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-361-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-sau-muoi-mot.html.]
Tông Vũ Dương nhận điện thoại, nghe thấy tiếng mắng của cha anh ta từ đầu dây bên kia truyền đến, cả người giống như bị sét đánh.
Chuyện điều chuyển của cha mẹ anh ta đã bị hủy bỏ, hơn nữa còn bị điều đến nơi tệ hơn!
Vì có thể trở về Kinh Thị, cha mẹ anh ta đã nhờ cậy không ít quan hệ, không ngờ lại bị hủy bỏ như vậy!
Tại sao có thể như thế?
Nếu cha mẹ anh ta không thể quay về Kinh Thị, vậy anh ta nhất định phải rời khỏi khu tập thể gia đình quân nhân này, để quay về nơi nghèo nàn chim không buồn ỉa đó.
Sau này anh ta còn có tiền đồ đáng nói sao?
Đột nhiên anh ta nghĩ đến nhà họ Ôn và nhà họ Tiêu, không nhịn được cả người run rẩy.
Anh ta có một dự cảm không tốt, anh ta cảm thấy lần này chỉ sợ nhà họ Tôn bọn họ sẽ cùng nhau xong đời rồi!
Hơn một tuần sau, cuối cùng điện thoại của tiệm cơm cũng đã lắp đặt xong.
Đồng Tuyết Lục gọi điện thoại cho Ôn Như Quy đầu tiên.
Sau khi hai người nói một số chuyện bên mình xong, đột nhiên Đồng Tuyết Lục nói: “Anh yêu, bây giờ bên cạnh anh còn người nào khác không?”
Nghe thấy cô gọi mình là anh yêu, trái tim Ôn Như Quy đập thình thịch: “Không có, làm sao vậy?”
Nhân viên trực điện thoại An Nguyệt Mai đã bị lãnh đạo gọi đi, trong văn phòng bây giờ chỉ có một mình anh.
Đồng Tuyết Lục làm nũng: “Vậy anh cũng gọi em là em yêu đi, em muốn nghe anh gọi em như vậy.”
Giọng nói nũng nịu mềm mại như bông của cô truyền tới qua điện thoại, khiến lỗ tai Ôn Như Quy càng đỏ hơn.
Anh hít sâu vài hơi, mới cố gắng lấy hết dũng khí nói ra hai từ khiến cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh ấy.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Diễm: “Như Quy, hóa ra cậu ở đây à.”
Vân Chi
Ôn Như Quy hoảng sợ, hô hấp cứng lại, lời đến bên miệng đã biến thành: “Em yêu... Chu Diễm.”
Đúng lúc Chu Diễm đến sau lưng anh, nghe thấy như vậy anh ta sợ đến mức run rẩy, toàn thân bắt đầu nổi da gà.
Biểu cảm trên mặt Chu Diễm rất rối rắm: “Như Quy, tôi là người đã có bạn gái rồi, hơn nữa tôi một lòng một dạ với bạn gái mình.”
Ôn Như Quy: “...”