Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 353: Ly trà xanh thứ ba trăm năm mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:25:16
Lượt xem: 150
Tôn Mạn Nhu sững sờ.
Ông nội nuôi làm sao vậy? Vì sao lại đẩy mình ra?
Hơn nữa còn đẩy cô ta ra trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này khiến cô ta rất mất mặt!
Nhưng tư lệnh Tiêu lại không cho cô ta ánh mắt dư thừa nào, mà chạy thẳng tới chỗ Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục chậm rãi nhăn mày lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đi về phía mình.
Ông nội nuôi?
Nói cách khác ông ta chính là chỗ dựa của Tôn Mạn Nhu?
Ông ta muốn làm gì vậy? Đánh mình sao?
Dương Quốc Kiệt ở bên cạnh, trong lòng vô cùng kích động, thầm nghĩ: Tư lệnh Tiêu mau đánh cô ta, đánh cô ta đi...
Ai ngờ khi tư lệnh Tiêu đi đến trước mặt Đồng Tuyết Lục, lại dùng mắt ưng sắc bén nhìn thẳng vào cô, nói: “Ông là ông nội cháu!”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Mọi người: “!!!”
Tôn Mạn Nhu cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, hai mắt lập tức trợn trừng lên.
Ông nội nuôi là ông nội của Đồng Tuyết Lục, chuyện này là thế nào?
Đồng Tuyết Lục nhăn mày càng chặt hơn: “Vị đồng chí này, ông đừng nói hươu nói vượn, ông nội nhà tôi đã qua đời rất nhiều năm rồi.”
Tư lệnh Tiêu kích động đến mức mặt già đỏ lên: “Ông thật sự là ông nội cháu.”
Đồng Tuyết Lục trợn mắt khinh bỉ: “Tôi còn là cha ông đấy!”
Tư lệnh Tiêu: “...”
Mọi người: “...”
“Phụt...”
Có người không nhịn được bật cười thành tiếng, thầm nghĩ vị nữ đồng chí này đúng là quá khôi hài.
Có vài người cho rằng chắc chắn tư lệnh Tiêu sẽ tức giận.
Không ngờ tư lệnh Tiêu chẳng những không tức giận, ngược lại còn cố gắng làm ra vẻ hiền từ, nói: “Ông thật sự là ông nội cháu, Đồng Đại Quân cha của cháu chính là con trai ông!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-353-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-nam-muoi-ba.html.]
Hai mắt Đồng Tuyết Lục trợn trừng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn đối phương: “Vậy thì khẩu vị của ngài cũng nặng quá nhỉ?”
Vẻ ngoài của đối phương tuấn tú lịch sự, còn là tư lệnh nữa, thế mà lại coi trọng loại dưa vẹo táo nứt Tạ Kim Hoa kia?
Tư lệnh Tiêu ngẩn người một lát mới phản ứng lại, cổ họng đột nhiên bị mắc nghẹn.
Cho dù mắt ông ta mù cũng không thể nào coi trọng người phụ nữ Tạ Kim Hoa kia.
Ông ấy ho khan một tiếng, nói: “Cháu hiểu lầm rồi, việc này nói ra thì rất dài, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, ông sẽ chậm rãi giải thích cho cháu.”
Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Vậy thì đến nhà bạn trai tôi đi.”
Có ông Ôn và chú Tông ở đó, có cho tiền ông ta cũng không dám giở trò gì.
Tư lệnh Tiêu nghe thấy thế, lập tức càng buồn bực hơn.
Cháu gái như hoa như ngọc đã có bạn trai rồi? Cho nên không phải không lâu nữa sẽ kết hôn chứ?
Đồng Tuyết Lục nói xong thì xoay người dẫn đường, đi đến nhà họ Ôn.
Tôn Mạn Nhu bị sét đánh sững sờ thấy tư lệnh Tiêu sắp đi khỏi, lúc này mới lấy lại tinh thần: “Ông nội nuôi, cháu là Mạn Nhu...”
Dường như lúc này tư lệnh Tiêu mới để ý tới sự tồn tại của cô ta, ông quay đầu lại liếc mắt nhìn Tôn Mạn Nhu một cái, lại liếc mắt nhìn Dương Quốc Kiệt một cái, mày kiếm nhướng lên, quát: “Vừa rồi có phải hai người định bắt nạt cháu gái tôi không?”
Dương Quốc Kiệt không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng thần kỳ thế này, cả người anh ta đều sững sờ.
Lúc này bị quát một tiếng mới lấy lại tinh thần, toàn thân run lên: “Không, tôi không bắt nạt cháu gái của ngài!”
Tôn Mạn Nhu giống như con gà bị người ta bóp chặt cổ, hai mắt trợn trừng nhìn tư lệnh Tiêu, nửa chữ cũng không nói nên lời.
Thấy dáng vẻ nhát gan của hai người này, tư lệnh Tiêu quay đầu lại, lông mày giãn ra, cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng, hỏi: “Vừa rồi có phải hai người bọn họ bắt nạt cháu không?”
Đồng Tuyết Lục nhìn vẻ mặt hiền từ của tư lệnh Tiêu, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Tôn Mạn Nhu, chậm rãi nói: “Không sai, vừa rồi cháu gái nuôi của ngài nói tôi chân đứng hai thuyền, đùa bỡn tình cảm của đồng chí Dương này.”
Vân Chi
“Chưa nói đến chuyện bạn trai tôi đẹp trai hơn đồng chí Dương này vô số lần, thông minh hơn anh ta vô số lần, chỉ nói về gia thế của bạn trai tôi thôi, đã bỏ xa anh ta mấy con phố rồi, mắt tôi không bị mù, đầu cũng không bị úng nước, sao tôi có thể vứt bỏ bạn trai mình đi coi trọng anh ta được?”
Ngực Dương Quốc Kiệt bị trúng một tên, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nhưng mà không dám nói gì.
Đám người vây xem không quen biết Đồng Tuyết Lục, tò mò hỏi: “Bạn trai của nữ đồng chí này là ai thế?”
“Tôi biết, bạn trai cô ấy là cháu trai của tư lệnh Ôn.”
“Hóa ra là cháu trai của tư lệnh Ôn, Ôn Như Quy chính là nam đồng chí có vẻ ngoài đẹp nhất trong khu tập thể gia đình quân nhân chúng ta, hơn nữa còn phong độ tri thức, không biết vị nam đồng chí nào lấy đâu ra tự tin thế nhỉ?”
“Đúng thế, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không mắt mù coi trọng anh ta! Còn đồng chí Tôn kia nữa, vừa rồi cô ta nói như vậy chẳng phải là đang phỉ báng người ta sao? Đúng là quá xấu tính!”
Ngực Dương Quốc Kiệt lại trúng một mũi tên, mặt lúc đỏ lúc trắng, hận không thể đào một cái động tự chôn bản thân.