Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 352: Ly trà xanh thứ ba trăm năm mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:22:43
Lượt xem: 124
Tin tức Đồng Tuyết Lục lấy được giải nhất trong cuộc thi đấu nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Việc làm ăn của tiệm cơm quốc doanh thành nam càng tốt hơn, có thể dùng hai từ “Bạo lều” tới để hình dung.
Sau khi biết được tin tức này, sắc mặt hai anh em Tôn Võ Dương và Tôn Mạn Nhu đen như đáy nồi.
Tôn Mạn Nhu: “Anh ba, đồng chí Đồng, cô ấy quá ưu tú, em nghĩ em vẫn nên buông tay thôi.”
Tôn Võ Dương: “Sao em luôn thích nói mấy lời chán chường như vậy thế? Em không cần lo, anh có cách rồi.”
Ánh mắt Tôn Mạn Nhu sáng lên: “Cách gì?”
Tôn Võ Dương nói: “Lần thi đấu lần này tiệm cơm Hồng Tinh cũng tham gia, vốn dĩ là bọn họ lấy được giải nhất mới đúng, nhưng vì Đồng Tuyết Lục sử dụng mưu kế mới thắng một ván, đầu bếp của tiệm cơm Hồng Tinh không phục lắm.”
“Dương Quốc Kiệt, con trai của đầu bếp ấy là bạn của bạn anh, anh đã bảo bạn mình nói với anh ta, bảo anh ta theo đuổi Đồng Tuyết Lục, nếu anh ta có thể theo đuổi được Đồng Tuyết Lục, thì số công thức nấu ăn trong tay Đồng Tuyết Lục có thể thuộc về nhà họ Dương bọn họ, sau này cũng không có ai tranh giành giải nhất với bọn họ nữa.”
Tôn Mạn Nhu hơn nhướng mày: “Họ Dương kia sẽ đồng ý làm như vậy sao?”
Tôn Võ Dương cười nói: “Chắc chắn rồi, mấy hôm nay ngày nào anh ta cũng chạy tới tiệm cơm, chỉ cần bọn họ có tiếp xúc với nhau là được, đến lúc đó chúng ta sẽ giả vờ lỡ lời nói cô ta lả lơi ong bướm, bắt cá hai tay trước mặt người nhà họ Ôn, anh không tin Như Quy sẽ không để ý.”
Thiếu chút nữa Tôn Mạn Nhu đã không nhịn được cười thành tiếng: “Vẫn là anh ba thông minh.”
“Chuyện này còn phải nói sao.”
Sau đó Đồng Tuyết Lục để ý thấy từ khi kết thúc cuộc thi, đồ đệ của đầu bếp tiệm cơm Hồng Tinh ngày nào cũng chạy tới chỗ cô ăn uống.
Ban đầu cô còn không để ý, nhưng mà anh ta luôn tìm cơ hội nói chuyện với cô, còn muốn đưa cô về nhà.
Đồng Tuyết Lục lười để ý tới anh ta, nói thẳng sẽ đến đồn công an cử báo, sau đó đối phương mới thu liễm lại.
Sau khi Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín biết chuyện, sau khi tan làm hai anh em đã chủ động đến tiệm cơm đón cô.
Sau khi biết tin cô được giải nhất, một tuần sau cuối cùng Ôn Như Quy cũng xin nghỉ được để về thăm cô.
Hôm anh về nhà cũng là sinh nhật của chú Tông, cho nên Đồng Tuyết Lục chuẩn bị đến nhà họ Ôn làm cho chú Tông một bàn thức ăn ngon.
Ai ngờ vừa đi tới cửa khu tập thể gia đình quân nhân, cô đã bị Dương Quốc Kiệt và Tôn Mạn Nhu cản đường.
Tôn Mạn Nhu mang dáng vẻ bất bình cho chuyện thiên hạ, nói: “Đồng chí Đồng, sao cô có thể đùa bỡn tình cảm của đồng chí Dương như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-352-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-nam-muoi-hai.html.]
Đồng Tuyết Lục lập tức nhướng mày: “Cô đánh rắm gì thế hả? Tôi đùa giỡn tình cảm của anh ta khi nào?”
Tôn Mạn Nhu: “Sao lại không, ngày nào đồng chí Dương cũng chạy tới tiệm cơm chỗ cô làm, hai người vừa nói vừa cười, rất nhiều người đều trông thấy!”
Đồng Tuyết Lục: “Đầu óc cô bị úng nước hay là bị kẹp cửa thế? Có bệnh nhớ uống thuốc, cô còn nói hươu nói vượn nữa tôi sẽ lập tức đến đồn công an cử báo hai người.”
Lúc này đúng vào thời gian nghỉ trưa, nghe thấy tiếng cãi nhau, rất nhiều người chạy tới xem.
Thấy mọi người vây lại, trong lòng Tôn Mạn Nhu rất đắc ý, mặt ngoài tỏ vẻ chính nghĩa lẫm liệt nói: “Đồng chí Đồng, cô đừng phủ nhận nữa, một cây làm chẳng nên non, nếu không phải được cô đồng ý, sao ngày nào đồng chí Dương cũng chạy tới tiệm cơm chỗ cô làm như thế?”
Khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, đi đến trước mặt Tôn Mạn Nhu, giơ tay lên tát mạnh một cái vào mặt cô ta.
“Bốp!”
“Cô nghe xem, cái tát này đánh có vang hay không?”
Tôn Mạn Nhu bị tát sững sờ.
Người vây xem cũng sững sờ, sao đang nói chuyện lại đánh người ta?
Má trái Tôn Mạn Nhu lập tức nóng rát, đau đớn: “Đồng chí Đồng, cô... Cô đúng là quá đáng, tôi...”
Cô ta còn chưa nói hết lời, đúng lúc ấy một chiếc xe hơi ngừng lại trước cửa khu tập thể gia đình quân nhân.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc quân trang bước xuống.
Tôn Mạn Nhu nhìn đối phương chăm chú, sau đó bật khóc hu hu chạy tới: “Ông nội nuôi, cuối cùng ông cũng tới Kinh Thị rồi, cháu bị người ta bắt nạt thảm quá...”
Ông nội nuôi?
Mọi người lại giật mình lần nữa, chẳng lẽ vị này chính là tư lệnh Tiêu, tư lệnh của quân khu Tây Bắc sao?
Chắc là ông ấy tới để chống lưng cho Tôn Mạn Nhu nhỉ?
Tôn Mạn Nhu nhào về phía tư lệnh Tiêu, khóc như hoa lê dưới mưa.
Ai ngờ khi cô ta sắp chạm vào người đối phương, tư lệnh Tiêu lại vươn tay đẩy cô ta ra.
Vân Chi
Tôn Mạn Nhu bị ông ấy đẩy về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đã ngã ra đất.
Tôn Mạn Nhu:???