Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 347: Ly trà xanh thứ ba trăm bốn mươi bảy

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:46:52
Lượt xem: 157

 

Tạ Kim Hoa run rẩy: “Đó là do Mạn Chi bảo tôi nói như vậy, cô ấy nói ông là nười không có trách nhiệm, còn nói ông vào quân đội, c.h.ế.t khi nào cũng không biết, cô ấy muốn tìm một người có thể cho cô ấy cuộc sống yên ổn.”

“Khi ấy đã nhận sính lễ rồi, nếu không phải sau đó phát hiện ra cô ấy mang thai, cô ấy đã thật sự gả cho người khác, tôi không lừa ông đâu!”

Tư lệnh Tiêu nhìn bà ta, không hé răng.

Lời này giống với tin tức ông hỏi thăm được, năm đó đúng là Đồng Mạn Chi từng bàn chuyện cưới hỏi với nhà người khác, nhà trai cũng đã hạ sính lễ.

Chỉ là ông tkhông ngờ sau đó Mạn Chi lại không lấy chồng, càng không ngờ cô ấy lại có thai với mình.

Tạ Kim Hoa thấy ông đã tin lời mình nói, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Năm đó Đồng Mạn Chi không muốn lấy chồng, bị bà ta ép gả, sau đó vì cô ta mang thai, dùng cái c.h.ế.t để ép bà ta, cuối cùng mới từ bỏ mối hôn kia.

Lúc ấy nhà họ Đồng bọn họ phải bồi thường cho nhà trai một túi gạo, khiến bà ta vô cùng tức giận.

Vì trả thù Đồng Mạn Chi, mãi cho đến ngày đối phương chết, bà ta vẫn không nói chuyện Tiêu Chấn Đình từng quay về cho đối phương biết. Đồng Mạn Chi c.h.ế.t vì khó sinh, một phần cũng vì luôn buồn bực không vui.

Có điều những chuyện này bà tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào biết, ngay cả con trai với con dâu cũng không nói.

Tư lệnh Tiêu hỏi: “Mộ của Mạn Chi ở đâu? Bà bảo người dẫn tôi qua đó.”

Tạ Kim Hoa ngẩn người: “Đi thăm mộ ngay bây giờ sao? Chẳng lẽ ông không muốn gặp con trai mình trước?”

Tư lệnh Tiêu: “Đi ra mộ.”

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của đối phương, nửa câu phản bác Tạ Kim Hoa cũng không nói nên lời.

Đành phải bảo Đồng Nhị Trụ đi gọi cháu trai Tạ Quảng Thiên tới, sau đó bà ta dẫn đối phương ra mộ.

Bởi vì liên quan đến chuyện phá bỏ các tập tục cũ, niên đại này không cho phép xây dựng lăng mộ, mộ chẳng qua chỉ là một gò đất nhô lên, phía trước đặt một hòn đá lớn coi như đánh dấu phần mộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-347-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bon-muoi-bay.html.]

Vân Chi

Nhìn nấm mồ đơn sơ như thế, hai mắt tư lệnh Tiêu lập tức đỏ hoe.

Từ biệt nhau năm đó, khi gặp lại đã là âm dương xa cách.

Nếu như năm đó ông ta có thể quay về thêm lần nữa, chính miệng hỏi thăm bà ấy vì sao lại muốn gả cho người khác, có lẽ kết quả sẽ không giống bây giờ.

Gió bắc thổi tới, một con quạ đen đậu trên cành khô cách đó không xa bắt đầu kêu quạ quạ, khiến bầu không khí xung quanh càng âm u hiu hắt hơn.

Tạ Kim Hoa đang định mở miệng, thì trông thấy cháu trai Tạ Quảng Thiên thở hổn hển chạy tới.

Hai mắt bà ta lập tức sáng ngời, kéo tay cháu trai, nói: “Quảng Thiên, đây là tư lệnh Tiêu, là cha ruột của cháu, mau gọi cha đi!”

Tạ Quảng Thiên còn sốt ruột không chờ nổi hơn cả Tạ Kim Hoa, anh ta lập tức quỳ sụp xuống đất: “Cha, cuối cùng con cũng được gặp người rồi!”

Tạ Kim Hoa ngẩn người, sau đó cảm thấy cháu trai quá nóng vội.

Tư lệnh Tiêu chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông trung niên trước mắt: “Ngẩng đầu lên!”

Tạ Quảng Thiên ngẩng đầu lên, kích động đến mức hai mắt đỏ bừng: “Cha, con là con ruột của người và mẹ, con tên Quảng Thiên.”

Tiêu Dương Hoa nhìn thấy vẻ ngoài của Tạ Quảng Thiên, trong lòng có chút sửng sốt, chẳng lẽ người này thật sự là con trai ruột của chú mình sao?

Trên mặt tư lệnh Tiêu không có chút biểu cảm nào, chỉ quay đầu hỏi Tạ Kim Hoa: “Đây là con trai của tôi và Mạn Chi sao?”

Tạ Kim Hoa gật đầu như giã tỏi: “Không sai, thằng bé chính là con trai của tư lệnh ngài và Mạn Chi em gái chồng tôi. Năm đó chị dâu nhà mẹ đẻ tôi tới chúc tết, ai ngờ đột nhiên đau bụng muốn sinh, nào ngờ lại sinh ra một cái thai chết, ngày đó cũng là ngày Mạn Chi sinh sản.”

“Ngài cũng biết rồi đó, Mạn Chi chưa kết hôn đã mang thai, chuyện này không thể để người ngoài biết được, nếu không nhà họ Đồng chúng tôi, và cả con ngài nữa sẽ bị người đời chỉ vào mặt mắng chửi, cho nên sau khi suy nghĩ, chúng tôi đã quyết định đem đứa trẻ cho chị dâu nhà mẹ đẻ tôi nuôi dưỡng, đúng lúc con chị ấy đã chết, cho nên chị ấy vẫn luôn đối xử với Quảng Thiên như con ruột của mình.”

Tư lệnh Tiêu nhìn Tạ Kim Hoa, lại nhìn Tạ Quảng Thiên, nở nụ cười khi bỉ, nói: “Bà đúng là chị dâu tốt thật đấy, đối xử với con trai của em chồng còn tốt hơn với con trai ruột chính mình sinh ra, nghe nói khi con trai cả của bà còn sống, bà đối xử với nó không khác gì đối với kẻ thù.”

Trong lòng Tạ Kim Hoa hơi căng thẳng, hai tay không khống chế được bắt đầu run rẩy: “Tôi, tôi... Vì tính tình của thằng con cả nhà tôi không tốt, còn không hiếu thảo, cho nên tôi mới không thích nó thôi.”

Tư lệnh Tiêu: “Bà cho tôi là kẻ ngốc, hay là cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc giống bà? Nếu con trai cả của bà không hiếu thảo, sao có thể gửi hơn nửa tiền lương của mình về quê nuôi dưỡng các người?”

Tạ Kim Hoa bị dọa sợ hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã ngồi ra đất: “Tôi, tôi đối xử với con trai mình thế nào đó là chuyện của tôi, tóm lại Quảng Thiên chính là con trai ruột của ông, nếu ông không nhận nó, ông không cảm thấy có lỗi với Mạn Chi đã c.h.ế.t sao?”

Loading...