Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 346: Ly trà xanh thứ ba trăm bốn mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:46:20
Lượt xem: 153
Ban đầu bà ta định để con trai mình đi giả mạo làm con trai đối phương, chỉ là Đồng Nhị Trụ nhỏ hơn Đồng Đại Quân ba tuổi, hơn nữa vẻ ngoài của anh ta không có điểm nào giống Đồng Mạn Chi.
Cho nên bà ta mới không thể không về nhà mẹ đẻ, nhường cơ hội tốt như vậy cháu trai Tạ Quảng Thiên.
Tuy rằng vẻ ngoài của Tạ Quảng Thiên không có điểm nào giống Đồng Mạn Chi, nhưng trên mặt lại có một hai phần giống Tiêu Chấn Đình khi còn trẻ.
Bà ta cảm thấy đây là ông trời đang giúp bản thân, một khi tư lệnh tiêu nhận cháu trai bà ta làm con, bà ta phải lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t đám con hoang Đồng Tuyết Lục kia.
Tạ Kim Hoa càng nghĩ càng vui sướng, hiện giờ chỉ ngóng trông tư lệnh Tiêu mau chóng đến đây,
Nhưng mà sua khi đến tỉnh Bắc Hòa, tư lệnh Tiêu lại không lập tức đến đội sản xuất.
Ông ấy bảo cháu trai và chắt trai giúp đỡ thăm dò chuyện năm đó, rồi giúp đỡ hỏi thăm cả chuyện nhà họ Đồng.
Lúc này ông ấy đang nghe cháu trai nói ra tin tức hỏi thăm được.
Tiêu Dương Hoa nói: “Chú, nhà họ Đồng có ba người con trai, Đồng Đại Quân, Đồng Nhị Trụ và Đồng Tam Tráng, trong đó tuổi của Đồng Đại Quân phù hợp nhất, anh ta sinh vào mùng một đầu năm 1938.”
Năm 1938!
Trong lòng tư lệnh Tiêu chấn động, năm đó khi ông ta rời đi là giữa tháng năm năm 1937, nếu khi ấy Mạn Chi mang thai, vậy thì tuổi tác trùng khớp.
Hai tay tư lệnh Tiêu khẽ run rẩy: “Người đó hiện giờ đang ở đâu? Ở trong đội sản xuất à?”
Tiêu Dương Hoa lắc đầu: “Không phải, nửa năm trước anh ta và vợ xảy ra tai nạn xe cộ ở Kinh Thị, đã c.h.ế.t rồi.”
Hô hấp của tư lệnh Tiêu cứng lại, sắc mặt có chút tái nhợt: “Tại sao lại như vậy? Thế con cái của bọn họ thì sao?”
Tiêu Dương Hoa gật đầu: “Có, Đồng Đại Quân có hai trai hai gái, kỳ quái chính là mấy đứa con của anh ta đều không về quê, nhà họ Đồng thường xuyên rêu rao trong đội sản xuất nói bọn họ là một đám tai họa, không hiếu thảo.”
Ánh mắt sắc bén của tư lệnh Tiêu khẽ nheo lại: “Nói như vậy, thì Tạ Kim Hoa đối xử với đứa con trai cả này của mình không tốt, đối xử với cháu của anh ta cũng không quan tâm, đúng không?”
Tiêu Dương Hoa gật đầu: “Nghe người trong đội sản xuất nói, từ nhỏ Tạ Kim Hoa đã không thích người con cả Đồng Đại Quân này rồi, việc nặng trong nhà đều do anh ta làm, sau đó vì cứu người khác Đồng Đại Quân được đưa đến Kinh Thị làm công nhân, tiền lương kiếm được gửi về quê quá nửa nhưng Tạ Kim Hoa vẫn không hài lòng, thường xuyên nói hai vợ chồng bọn họ không hiếu thảo với mình.”
Cha mẹ bất công rất thường thấy, nhưng bất công đến mức này thì có chút quỷ dị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-346-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bon-muoi-sau.html.]
Tư lệnh Tiêu nghĩ một chút, rồi nói: “Chuẩn bị một chiếc xe, hôm nay chúng ta sẽ đến đội sản xuất gặp bọn họ”
Tiêu Dương Hoa gật đầu, nhanh chóng ra ngoài mượn xe, một tiếng sau bọn họ đã ngồi trên xe đi xuống đội sản xuất.
Đám người ở quê chờ đợi mấy ngày vẫn không có chút tin tức nào, đã hơi mất kiên nhẫn.
Ngay khi bọn họ định từ bỏ, thì một chiếc xe hơi dừng lại trước cửa nhà họ Đồng.
Người trong đội sản xuất đều chấn kinh, ồn ào chạy tới xem.
Đồng Nhị Trụ run rẩy chạy từ bên ngoài vào nhà: ““Mẹ, mẹ! Tư lệnh Tiêu tới rồi.”
Vân Chi
Tạ Kim Hoa đang ăn trứng gà, nghe thấy lời này, trứng gà nghẹn ngay cổ họng, khiến bà ta không thở nổi trợn trừng mắt, thiếu chút nữa đã qua đời ngay tại chỗ.
Đồng Nhị Trụ vội vàng chạy tới dùng tay vỗ mạnh vào lưng mẹ mình,
Sau khi vỗ mười mấy cái, Tạ Kim Hoa mới nuốt được trứng gà đang nghẹn trong cổ họng xuống bụng, ngay lập tức sau lưng và yết hầu truyền đến cảm giác đau đớn: “Mày muốn vỗ c.h.ế.t tao hả?”
Đồng Nhị Trụ nói: “Mẹ, xe của tư lệnh Tiêu đang ở bên ngoài!”
Trái tim Tạ Kim Hoa đập thình thịch: “Mau lên, còn không mau mời người ta vào nhà.”
Bà ta vừa dứt lời, hai người đàn ông cao lớn đã bước vào phòng.
Trong đó người dàn ông đi đầu nhìn qua khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, ngũ quan đoan chính, ánh mắt dưới đôi mày kiếm sắc bén như mắt chim ưng, khiến người ta nhìn vào lập tức sinh ra cảm giác không rét mà run.
Tạ Kim Hoa vừa nhìn thấy mặt ông ta, đã nhớ ngay tới Đồng Đại Quân.
May mà Đồng Đại Quân đã chết, nếu không vẻ ngoài của hai cha con nhà này giống nhau như vậy, bà ta có nói gì cũng không có tác dụng.
Đôi mắt sắc bén của tư lệnh Tiêu nhìn chằm chằm vào Tạ Kim Hoa: “Chị dâu Đồng, lâu rồi không gặp.”
Cơ thể Tạ Kim Hoa vô thức run lên một cái: “Chào tư lệnh Tiêu, đúng là nhiều năm rồi không gặp, không ngờ ngài đã lên chức tư lệnh, đáng tiếc Mạn Chi không có phúc...”
Trong mắt tư lệnh Tiêu hiện lên vẻ bi thương, cắt ngang lời bà ta, hỏi: “Năm đó, hai tháng sau khi rời đi ta từng quay về thôn một lần, vì sao khi đó bà không nói cho tôi biết chuyện Mạn Chi mang thai, ngược lại còn nói cô ấy sắp gả cho người khác?”
Bởi vì nghe được những lời ấy, cho nên ông mới đau lòng rời khỏi thôn làng, từ đó không còn quay về nữa.