Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 343: Ly trà xanh thứ ba trăm bốn mươi ba

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:44:16
Lượt xem: 191

Trên đường về nhà, cô nói với Thẩm Uyển Dung, nói bà vẫn có khả năng sẽ bị lây bệnh, bảo bà đừng chạm vào những thứ Đồng Gia Minh đã dùng qua.

Thẩm Uyển Dung xua tay: “Cháu không hiểu rồi, bệnh thủy đậu chỉ cần mắc một lần, sau này sẽ không mắc lại nữa.”

Tuy rằng nói như thế, nhưng chuyện này không phải tuyệt đối.

Trong tình trạng sức miễn dịch yếu, vẫn có khả năng bị lây bệnh mắc bệnh lần hai, còn có một tình huống nữa chính là kháng thể trước đây đã biến mất, đương nhiên tình huống này xác suất rất thấp.

Có điều bây giờ không phải lúc phổ cập khoa học.

Đồng Tuyết Lục vẫn dặn dò bà ấy thêm lần nữa, đừng dùng vào bát đũa chén nước mà Đồng Gia Minh từng dùng, sau đó mới chạy vào phòng mặc áo bông dày cho Đồng Gia Minh, còn dùng khăn che kín mặt mũi cậu lại, chỉ chừa ra đôi mắt.

“Đi thôi, bây giờ chị sẽ chở em tới bệnh viện.”

Đồng Tuyết Lục cũng lấy khăn che kín mặt mũi cho mình, sau đó đỡ Đồng Gia Minh dậy.

Đồng Gia Minh mơ màng bị đỡ lên xe đạp.

Đồng Tuyết Lục: “Em còn sức để ngồi vững không? Nếu không ngồi vững được thì ôm lấy eo chị!”

Đồng Gia Minh ngập ngừng một lát, mới đưa tay nắm lấy áo cô: “Em ngồi được.”

Đồng Tuyết Lục dẫm chân một cái, xe đạp bay ra ngoài.

Vân Chi

Gió đêm rất lớn, thổi vào mặt giống như đao cắt vậy, cả người Đồng Tuyết Lục run lên.

Đồng Gia Minh ngồi ghế sau có thể cảm nhận được rõ ràng cả người cô đang run rẩy.

Trước khi ra ngoài, Đồng Tuyết Lục đã buộc đèn pin vào trước xe đạp, nhưng mà ánh sáng từ đèn pin rất hẹp.

Cô không dám đạp xe quá nhanh, sợ trên đường đột nhiên mọc ra cái hố, hai người sẽ ngã rất thảm.

Nhưng nhớ tới bệnh thủy đậu hình như không được ra gió, trong lòng cô lại có chút sốt ruột: “Gia Minh, em trốn sau lưng chị đi, bây giờ em không thể ra gió.”

“Vâng em biết rồi.”

Đồng Gia Minh nhìn cô dùng sức đạp xe, giọng nói run rẩy truyền đến trong gió lạnh, khiến lòng cậu sinh ra cảm xúc rất phức tạp.

Từ nhà họ Đồng đến bệnh viện bình thường phải mất một tiếng đồng hồ, bởi vì đi đêm, cho nên Đồng Tuyết Lục mất hơn nửa tiếng nữa mới tới noi.

Cũng may hữu kinh vô hiểm, cuối cùng hai người cũng không bị ngã chết.

Vào trong bệnh viện, Đồng Tuyết Lục nói với y tá về bệnh trạng của Đồng Gia Minh, sau đó Đồng Gia Minh được đẩy vào phòng cấp cứu kiểm tra.

Kết quả kiểm tra đã chứng minh suy đoán của cô là đúng: Đồng Gia Minh thật sự bị thủy đậu, hơn nữa còn bị sốt.

Đồng Tuyết Lục lập tức quyết định nằm viện, không nghĩ ngợi chút nào.

Hiện giờ cô đang lo lắng với trình độ chữa bệnh thấp kém ở niên đại này, sợ bệnh của Đồng Gia Minh sẽ bị biến chứng.

Bệnh thủy đậu không nguy hiểm lắm, nhưng một khi xuất hiện biến chứng như viêm phổi, viêm não, viêm màng não... vân vân, thì có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vì bệnh thủy đậu dễ lây lan, nên bọn họ đành phải thuê riêng một căn phòng bệnh, tiền phí phải trả cao hơn bình thường rát nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-343-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bon-muoi-ba.html.]

Nhưng mà, bây giờ không phải lúc tiết kiệm tiền.

Bác sĩ tiêm cho Đồng Gia Minh một mũi hạ sốt, và cho uống thuốc.

Đồng Gia Minh mơ màng ngủ mất, giữa đêm có tỉnh lại nôn mửa hai lần, vết thủy đậu trên người ngứa ngáy vô cùng khó chịu.

Nếu đổi lại là trước kia, Đồng Tuyết Lục thật sự sẽ không chăm sóc người khác.

Nhưng bây giờ cô không muốn chăm sóc cũng không được.

May mà sau đó, cuối cùng Đồng Gia Minh cũng hạ sốt.

Đồng Tuyết Lục thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy cả người sống lại rồi.

Cô cũng nằm ra ghế, rất nhanh đã ngủ say.

**

Tư lệnh Tiêu đến nhà ga Bắc Hòa lúc nửa đêm.

Trước khi đến ông đã thông báo cho cháu trai tới đón mình.

Tiêu Dương Hoa và con trai Tiêu Vệ Quốc đón tư lệnh Tiêu ra khỏi nhà ga, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai ngày trước Tiêu Dương Hoa nhận được điện thoại của tư lệnh Tiêu, nói ông sắp qua đây, khiến Tiêu Dương Hoa có chút khó hiểu.

Nhất là khi nghe ông ấy nói đã mua vé chuyến tàu đêm đến Bắc Hòa, Tiêu Dương Hoa càng lo lắng hơn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì sao?

Tiêu Dương Hoa: “Chú, chúng cháu mượn xe của đơn vị, bây giờ xe đang đỗ bên ngoài, chúng ta tranh thủ thời gian qua đó thôi.”

Tư lệnh Tiêu gật đầu: “Vất vả cha con cháu rồi.”

Tiêu Dương Hoa: “Đều là việc nên làm, chỉ là lần này chú vội vã tới đây như vậy, có phải trong quân đội đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tư lệnh Tiêu lắc đầu: “Không phải, lần này chú tới đây là vì việc riêng.”

Tiêu Dương Hoa và con trai nghe thấy thế, thì liếc nhìn nhau.

Tư lệnh Tiêu: “Vài ngày trước chú nhận được một cú điện thoại, nói là chú có con trai ở Bắc Hòa, lần này chú tới đây là để nhận lại người thân.”

Sấm dậy đất bằng!

Tiêu Dương Hoa và con trai nghe thấy thế, đều vô cùng khiếp sợ.

Cả đời này tư lệnh Tiêu chưa từng kết hôn, lấy đâu ra con trai?

Tư lệnh Tiêu ngồi trên tàu hỏa hai ngày hai đêm rồi, nhưng vẻ mặt không hề uể oải chút nào: “Chuyện này nói ra thì rất dài, sau này chú sẽ nói cho cha con cháu iết, nhưng mà bây giờ chú cần các cháu giúp chú điều tra một vài chuyện.”

Ông ấy muốn nhận con trai, nhưng ông ấy không phải kẻ ngu, người khác tùy tiện nói một câu ông ấy đã tin tưởng.

Còn nhớ năm đó khi ông ấy rời khỏi nhà họ Đồng, rõ ràng chị dâu của Mạn Chi nói cô ấy đã tái giá, sao bây giờ lại biến thành chưa lập gia đình đã có thai, còn c.h.ế.t vì khó sinh?

Tất cả chuyện này, ông ấy phải điều tra rõ ràng từ trước mới được!

Loading...