Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 340: Ly trà xanh thứ ba trăm bốn mươi

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:43:00
Lượt xem: 167

Thẳng nam mua đồ, mua xong lập tức ra về.

Sau khi mua được khăn quàng cổ, Ôn Như Quy đang định mang đến tiệm cơm tặng cho Đồng Tuyết Lục.

Nào ngờ vừa xoay người đã trông thấy một cô gái đang đứng ngay sau lưng mình, thiếu chút nữa anh đã va phải đối phương.

Không đợi anh mở miệng, cô gái kia đã cười nói trước: “Đồng chí Ôn, trùng hợp quá, anh cũng tới đây mua đồ à?”

Ôn Như Quy liếc mắt nhìn đối phương: “Xin hỏi cô là ai?”

Tôn Mạn Nhu có cảm giác như n.g.ự.c vừa trúng một mũi tên: “Tôi là Tôn Mạn Nhu, đồng chí Ôn anh thật sự không nhận ra tôi sao?”

Ôn Như Quy lắc đầu: “Không nhận ra được, tôi còn có chuyện, nếu như cô có việc thì tôi đi trước đây.”

Tôn Mạn Nhu vội vàng nói: “Tôi nghe thấy lời anh vừa nói với người bán hàng rồi, anh muốn tặng khăn quàng cổ cho đồng chí Đồng à? Tôi nghe nói hiện giờ đồng chí Đồng đang làm đầu bếp trong tiệm cơm, tôi rất muốn nếm thử, hay là tôi đi cùng anh nhé?”

Ôn Như Quy mở miệng từ chối thẳng: “Không được, hơn nữa tôi hy vọng sau này cô đừng tới gần bạn gái tôi, tôi không thích lời đêm hôm đó cô nói với cô ấy!”

Nói xong anh không cho Tôn Mạn Nhu cơ hội giải thích, lập tức quay người, nghênh ngang lướt qua cô ta, rời khỏi chỗ này.

“...”

Tôn Mạn Nhu nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Ôn Như Quy, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Ra khỏi trung tâm bách hóa, Ôn Như Quy đạp xe tới thẳng tiệm cơm.

Nhìn thấy anh đến, Đồng Tuyết Lục lập tức nở nụ cười: “Sao anh tới đây sớm vậy?”

Ôn Như Quy “Ừ” một tiếng, sau đó đưa khăn quàng cổ anh vừa mua cho cô: “Tặng em nay.”

Đồng Tuyết Lục mở túi ra nhìn, thì trông thấy hai chiếc khăn quàng cổ lông dê một đỏ một trắng bên trong, cầm vào vô cùng ấm áp.

“Đều cho em sao? Anh không mua cho mình à?”

Ôn Như Quy khẽ lắc đầu.

Đồng Tuyết Lục nhìn một lát, chiếc khăn màu trắng kia thật ra rất trung tính, nam nữ đều có thể dùng được: “Chiếc màu đỏ này em nhận, còn chiếc màu trắng anh dùng đi.”

Nghe thấy cô nói thế, Ôn Như Quy đang định từ chối thì Đồng Tuyết Lục đã nhanh miệng nói trước: “Sau này khi chúng ta ra ngoài, anh quàng khăn màu trắng, em quàng khăn màu đỏ, anh biết nó gọi là gì không?”

Ôn Như Quy: “Gọi là gì?”

“Là trang phục tình nhân, chúng ta mặc đồ giống nhau, người khác vừa nhìn qua sẽ biết ngay chúng ta là một đôi.”

Vân Chi

Lần đầu tiên Ôn Như Quy nghe thấy danh từ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-340-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-bon-muoi.html.]

Trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh, hai người bọn họ sóng vai đi trên đường cái, trên cổ cô quàng chiếc khăn màu đỏ, trên cổ anh quàng chiếc khăn màu trắng, kiểu dáng giống nhau như đúc, vừa nhìn qua đã biết là một đôi.

Khóe miệng Ôn Như Quy hơi cong lên: “Được!”

Trang phục tình nhân

Anh thích cái từ này.

**

Tôn Mạn Nhu đen mặt quay về tòa soạn báo, càng nghĩ càng tức giận.

Cô ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, rõ ràng điều kiện của cô ta hơn xa Đồng Tuyết Lục kia, vì sao Ôn Như Quy lại không nhìn thấy sự tồn tại của cô ta?

Ôn Như Quy đúng là ngu xuẩn thật, có điều kiện có bối cảnh gia đình tốt như vậy mà không vào trong quân đội, ngược lại chạy đi làm nhân viên nghiên cứu gì gì đó.

Nếu như sau này anh ấy ở bên mình, mình nhất định phải khuyên anh ấy bỏ công việc nhân viên nghiên cứu kia, dốc sức đi vào quân đội mới được.

Với bối cảnh và mạng lưới quan hệ của nhà họ Ôn, sớm muộn gì Ôn Như Quy cũng có thể lên làm tư lệnh, đến lúc đó cô ta chính là tư lệnh phu nhân!

Cho nên dù thế nào cô ta cũng sẽ không buông tha cho món bánh trái thơm ngon Ôn Như Quy này.

Suy nghĩ một chút, cô ta nhấc điện thoại lên, gọi điện thoại đến quân đội Tây Bắc: “Xin chào, tôi tìm tư lệnh Tiêu.”

“Tư lệnh Tiêu không có ở đây, xin hỏi cô là ai thế?”

Tôn Mạn Nhu có chút sửng sốt: “Tư lệnh Tiêu là ông nội tôi, ông ấy không có trong quân khu là vì đã đi tới Kinh Thị sao?”

Người phía bên kia nói: “Không phải, tư lệnh Tiêu có việc riêng đã rời khỏi quân khu rồi, còn chuyện ngài ấy đi đâu, tôi cũng không biết.”

Cúp điện thoại, lông mày Tôn Mạn Nhu từ từ nhíu lại.

Vốn dĩ cô ta muốn hỏi thăm một chút khi nào ông nội nuôi của cô ta tới Kinh Thị, không ngờ lại không liên lạc được.

Gần đây sao cô ta xui xẻo như vậy chứ, làm chuyện gì cũng không thuận lợi.

Càng nghĩ sắc mặt Tôn Mạn Nhu càng đen hơn.

Lúc này ông nội nuôi của cô ta, tư lệnh Tiêu đang ngồi trên tàu hỏa đi về phía Bắc Hòa.

Tư lệnh Tiêu rút một tấm ảnh chụp cũ kỹ ố vàng trong túi áo ra, nhìn qua có vẻ như tấm ảnh ấy được chụp từ rất lâu rồi.

Người trong tấm ảnh đã có chút mơ hồ, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra được đó là một cô gái.

Tư lệnh Tiêu nhìn cô gái trong tấm ảnh, ánh mắt đầy thâm tình và bi thống: “Mạn Chi, nhiều năm như vậy rồi anh mới biết chúng ta có con với nhau, em không trách anh chứ?”

Loading...