Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 339: Ly trà xanh thứ ba trăm ba mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-08 07:22:21
Lượt xem: 166
Tuy rằng ban đầu anh ta chỉ vì tình đồng nghiệp nên mới chiếu cố nhà họ Lâm, nhưng mà sau này... Chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra được anh ta có tình cảm với Lâm Tiểu Nhu.
Không phải do anh ta không muốn chọc thủng tầng kia giấy, mà vì cô ấy nói không có lòng nào kiếm bạn trai, chỉ muốn chăm sóc người nhà, vậy thì sao bây giờ lại có tâm trạng yêu đương với người khác?
Anh ta cảm thấy mình giống kẻ ngu ngốc!
Ôn Như Quy không biết an ủi người khác, đành yên lặng nghe anh ta kể khổ.
Đợi đến khi Phác Kiến Nghĩa ra về, cả bình trả nhà họ Ôn đều bị anh ta uống cạn sạch.
Ra khỏi nhà họ Ôn, cả người anh ta loạng chà loạng choạng, nhìn giống như say trà.
***
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục vừa đi làm, đã tuyên bố với người trong tiệm cơm chuyện cô sắp tham gia so tài nấu ăn.
“Giám đốc Đồng, chúng ta thật sự có thể thăng cấp lên thành tiệm cơm bậc một sao?”
Sau khi nghe xong, đám người Mạnh Thanh Thanh đều há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.
Đồng Tuyết Lục thản nhiên, nói: “Nếu như chúng ta có thể chiến thắng trong cuộc thi đấu lầ này.”
Nghe thấy thế, đám người Mạnh Thanh Thanh càng hưng phấn hơn.
“Khả năng nấu ăn của giám đốc Đồng lợi hại như vậy, chắc chắn không vấn đề gì!”
Quách Vệ Bình gật đầu như giã tỏi: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Vì quá hưng phấn nên khuôn mặt Quách Xuân Ngọc đỏ bừng cả lên: “Giám đốc Đồng, tiếp theo chúng tôi phải làm thế nào?”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục liếc mắt nhìn quách Xuân Ngọc, tán thưởng: “Tiếp theo tôi muốn dành thời gian để luyện tập nấu nướng, cho nên những chuyện khác trong tiệm cơm mọi người phải để ý nhiều hơn.”
Quách Xuân Ngọc gật đầu liên tục: “Đây là chuyện chúng tôi nên làm, giám đốc Đồng cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ quản lý tốt tiệm cơm, không để chuyện trong tiệm cơm ảnh hưởng đến cô.”
Mạnh Thanh Thanh và quách Vệ Bình cũng gật đầu theo: “Giám đốc Đồng, cô cứ yên tâm luyện tập nấu nướng đi.”
Đồng Tuyết Lục thoả mãn gật đầu.
Sau đó cô dẫn Quách Vệ Bình theo, cùng nhau đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn. Khi cô quay về tiệm cơm, thì trông thấy thư ký Trác đang cầm một phần tài liệu ngồi đợi cô trong phòng.
“Thư ký Trác, sao cô lại tới đây?”
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên mặt thư ký Trác lộ vẻ tươi cười: “Trưởng phòng Lâm bảo tôi tự mình giao số tài liệu này cho cô, nghe nói cô đã lấy được tư cách dự thi rồi, chúc mừng cô nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-339-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-chin.html.]
Đồng Tuyết Lục vui vẻ cười nói: “Tất cả đều là nhờ phúc của thư ký Trác, hôm qua tiệm cơm chúng tôi vừa làm được một chút bò viên, thư ký Trác có muốn mua một chút không?”
Thư ký Trác cười nói: “Được, hôm nay trước khi ra ngoài, người nhà tôi cũng dặn tôi mua một chút mang về.”
Đồng Tuyết Lục tự mình đóng gói cho cô ta một túi thịt bò viên, còn về giá cả, đương nhiên chính là nửa mua nửa tặng.
Cảm nhận được sức nặng của túi bò viên, nụ cười trên mặt thư ký Trác lại càng sáng lạn hơn.
Đợi thư ký Trác đi khỏi, Đồng Tuyết Lục mới lấy tài liệu ra xem kỹ càng.
Cuộc thi đấu được tổ chức vào giữa tháng sau, nói cách khác, cô còn hơn nửa tháng thời gian để chuẩn bị.
Tham gia cuộc thi lần này, tính cả cô nữa tổng cộng có mười hai tiệm cơm, trong đó có ba tiệm cơm vô cùng có thực lực.
Ba tiệm cơm này đều là tiệm cơm lâu đời chuyển thành tiệm cơm quốc doanh, ví dụ như trong số đó có tiệm cơm tên là tiệm cơm Hồng Tinh, chính là tiệm cơm vô cùng nổi tiếng trước đây trong Kinh Thị trước khi chuyển thành tiệm cơm nhà nước, món gạch cua xào và đậu phụ nhồi thịt của bọn họ là móng ăn đặc sắc nổi tiếng xa gần.
Thời đại thay đổi, tiệm cơm lâu năm chuyển thành tiệm cơm nhà nước, sau đó đổi tên thành tiệm cơm Hồng Tinh thuộc quyền sở hữu của quốc gia, nhưng đầu bếp trong tiệm cơm vẫn là con cháu cửa tiệm trước đó, chắc chắn số thực đơn kia đều lưu truyền đến ngày nay.
Bình thường có thể bọn họ sẽ không nấu những món này, nhưng một khi so đấu, bọn họ chắc chắn sẽ mang món sở trường đặc sắc nhất của mình đi dự thi.
Nói cách khác, cuộc thi nấu ăn lần này chắc chắn là ngọa hổ tàng long, cô muốn chiến thắng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà nếu như đã tham gia, cô sẽ toàn lực ứng phó.
Phía bên này Đồng Tuyết Lục đang cân nhắc chuyện so đấu, phía bên kia Ôn Như Quy đã đi tới trung tâm bách hóa.
Anh rất ít khi tới nơi này, sau khi đi một vòng lớn mới tìm được quầy hàng bán quần áo.
Người bán hàng bình thường đều dùng lỗ mũi nhìn người, nhưng khi trông thấy Ôn Như Quy, thế mà trên mặt lại nở nụ cười thẹn thùng: “Đồng chí này, anh muốn mua gì?”
Ôn Như Quy: “Chỗ các cô có bán khăn quàng cổ cho phụ nữ không?”
Người bán hàng sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại: “Anh muốn mua để tặng cho mẹ mình sao?”
Ôn Như Quy cau mày lại: “Không phải, mua tặng cho bạn gái tôi.”
Nụ cười thẹn thùng trên mặt người bán hàng lập tức tiêu tán: “Đợi chút.”
Nói xong cô ta vào trong quầy lấy ra mấy cái khăn quàng cổ, trong đó có một cái màu đỏ chót, một cái màu trắng.
Ôn Như Quy nhặt lấy hai cái đó, rồi đưa cho người bán hàng, nói: “Tôi lấy cả hai cái này.”
Trong lòng người bán hàng khẽ thở dài một hơi, sao bạn trai người khác vừa đẹp trai lại còn hào phóng thế này, đúng là hâm mộ c.h.ế.t người.