Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 336: Ly trà xanh thứ ba trăm ba mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:20:21
Lượt xem: 159
Ôn Như Quy đưa Đồng Tuyết Lục về nhà, sau đó lại đội gió lạnh quay về khu tập thể gia đình quân nhân.
Bởi vì Ôn Như Quy chỉ được nghỉ ba ngày, Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, cuối cùng quyết định xin phép nghỉ cả ngày để ở bên anh.
Sau khi Ôn Như Quy biết chuyện, ánh mắt nhìn cô sáng hẳn lên.
Rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
Ôn Như Quy thức dậy từ sáng sớm, tắm rửa gội đầu.
Ông Ôn và chú Tông nhìn thấy cảnh ấy, lập tức biết ngay anh muốn đi đâu.
Lần này ngược lại ông Ôn không ồn ào đòi đi theo, có điều vẫn đưa ra điều kiện của mình: “Nếu như Tuyết Lục làm món gì ngon cho cháu, cháu không được độc chiếm đâu đấy.”
Ôn Như Quy sợ ông nội đi theo, lập tức gật đầu như giã tỏi, đồng ý với yêu cầu của ông.
Mặc dù Đồng Tuyết Lục nói xin phép nghỉ một ngày, nhưng cô cũng không thể không quan tâm đến chuyện tiệm cơm, việc mua nguyên liệu nấu ăn vẫn phải do cô làm.
Nhưng mà chỉ cần đi mua đồ thôi, những chuyện khác cô đều sắp xếp xong rồi, mang đồ đến tiệm là có thể ra về luôn.
Đám người Mạnh Thanh Thanh đều biết cô đi đâu, nếu trong tiệm cơm có sảy ra chuyện gì, bọn họ cũng biết phải đi đâu tìm cô.
Cô vừa về đến nhà, Ôn Như Quy đã tới.
Để hai người có không gian riêng, cô không qua nhà họ Ngụy cách vách đón Đồng Miên Miên về.
Thấy trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Ôn Như Quy không nhịn được, mặt lại đỏ lên.
Đồng Tuyết Lục nói: “Đúng rồi, hình như em còn chưa nói cho anh biết, em sắp tham gia cuộc thi nấu ăn do phòng thương nghiệp tổ chức, nếu như có thể lấy được giải nhất, đến lúc đó tiệm cơm của em có thể thăng cấp, anh có biết lợi ích lớn nhất sau khi thăng cấp là gì không?”
Ôn Như Quy nhìn thẳng vào đôi mắt linh động như nước hồ thu của cô, trái tim đập thình thịch: “Tăng tiền lương?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Đó chỉ là một trong số lợi ích thôi, điểm có lợi lớn nhất chính là tiệm cơm của em có thể lắp đặt điện thoại.”
Ánh mắt Ôn Như Quy sáng lên: “Được vậy thì quá tốt.”
Nếu như tiệm cơm chỗ cô làm có điện thoại, sau này khi muốn nghe giọng nói cua cô, anh có thể trực tiếp gọi điện thoại đến tiệm cơm.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cho nên, hôm nay anh luyện tập nấu ăn với em nhé.” Tuy rằng cô rất có lòng tin về tài nấu nướng của mình, nhưng “Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn”, cô không thể quá kiêu ngạo tự mãn được.
Nếu như lần này không thể nào lấy được hạng nhất, sau này cô nói chuyện với trưởng phòng Lâm sẽ bị mất giá rất nhiều.
Như vậy sẽ bất lợi cho những kế hoạch làm ăn sau này của cô, cho nên dù thế nào cô cũng phải thắng.
Vân Chi
Ôn Như Quy gật đầu.
Thật ra cho dù làm gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, anh đều cảm thấy thỏa mãn.
Khoảng thời gian tiếp theo, hai người đều ở trong phòng bếp, Ôn Như Quy làm trợ thủ cho cô, giúp cô gọt vỏ hoặc là rửa rau...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-336-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-sau.html.]
Trong lúc làm việc, thi thoảng hai người lại chạm vào tay đối phương, va phải người đối phương, chuyện này cũng khiến cho Ôn Như Quy xấu hổ, tim đập nhanh hơn.
Nấu ăn cả buổi chiểu, cổ tay Đồng Tuyết Lục hơi mỏi, cô định nghỉ ngơi một lát.
Bên ngoài ánh nắng mặt trời vừa dịu đi, sau khi tắm rửa xong, Đồng Tuyết Lục chuyển ghế trúc ra ngoài sân phơi nắng.
“Như Quy, anh tới đây lau tóc giúp em.”
Ôn Như Quy “Ừ” một tiếng, chuyển ghế đến gần đỉnh cầu cô, sau đó cầm khăn lên bắt đầu lau tóc.
Tóc của cô vừa đen vừa óng ả, giống như làm bằng tơ lụa vậy.
Ôn Như Quy nhẹ nhàng giúp cô lau khô tóc, trong lòng giống như được thứ gì đó lấp đầy.
Ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu lên người, Đồng Tuyết Lục lười biếng nằm dưới ánh nắng nhắm mắt lại giống một chú mèo con.
Ôn Như Quy sợ cô lạnh, gọi cô hai tiếng.
Đồng Tuyết Lục không phản ứng.
Ôn Như Quy đứng dậy bước qua.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cô, khiến từng sợi lông tơ trên da mặt cô trở thành màu vàng rực rỡ, cặp môi đỏ mọng giống như thoa son, hai hàng lông mi vừa dày vừa cong dưới mí mắt tạo thành bóng râm trên mặt.
Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào môi cô, giống như bị thôi miên.
Anh chậm rãi cúi người lại gần.
Ánh mắt Ôn Như Quy dừng trên cánh môi cô, càng nhìn càng cảm thấy cả người nóng lên.
Yết hầu anh vô thức trượt lên trượt xuống hai cái, tim đập như sấm.
Hai mắt cô đang nhẹ nhàng nhắm lại, nhìn dáng vẻ khi ngủ rất ngoan ngoãn.
Ôn Như Quy hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được sự hấp dẫn ấy, đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào cánh môi cô.
Mềm quá.
Cảm giác rất đặc biệt.
Ôn Như Quy giống như trẻ con tìm được món đồ chơi mới, khẽ thổi lông mi của cô một cái, lại nhẹ nhàng chọc vào má cô một cái.
Lông mi của cô rất dài, giống như hai chiếc bàn chải nhỏ, mặt cô vừa trắng vừa mềm mại, nhưng mang lại cảm giác rung động không lớn bằng khi chạm vào cánh môi cô.
Vừa rồi khi chạm vào cánh môi cô một cái, trái tim anh đã đập rộn lên, trong lòng sinh ra khát vọng không nói thành lời.
Anh không biết khát vọng ấy là gì, cho nên rất muốn thử lại một lần nữa.
Cho nên tay anh lại chậm rãi rơi trên cánh môi cô, còn hơi dùng sức đè thấp xuống.
(Cám ơn bạn THUYHU đã donate cho truyện.)