Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 333: Ly trà xanh thứ ba trăm ba mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:14:36
Lượt xem: 152
Hiện trường yên tĩnh vài giây, sau đó lập tức phát ra một tràng cười vang.
“Dùng m.ô.n.g xuống thang, màn biểu diễn này đúng là độc nhất vô nhị thật!”
“Đâu chỉ độc nhất vô nhị, mà còn là màn biểu diễn trước nay chưa từng có, sau này chắc chắn cũng không có, hôm nay coi như tôi có thêm kiến thức rồi!”
“Bờ m.ô.n.g hướng về phía sau, chiêu thức chim nhạn chổng m.ô.n.g rơi vào bãi cát, tôi cũng có thêm kiến thức rồi.”
Đồng Tuyết Lục không ngờ Tôn trà xanh lại có thể xui xẻo như vậy.
Đây chính là màn biểu diễn đầu tiên trong buổi tiệc tối ngày hôm nay đó, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn cô ta, lần này thật sự rung động toàn trường giống như cô t among muốn rồi.
Tôn Mạn Nhu cũng không ngờ bản thân lại xui xẻo như vậy.
Vừa rồi khi cô ta đứng trên mép thang, chân bị trược một cái, cả người mất khống chế té ngã về phía sau, bây giờ m.ô.n.g cô ta đang đau sắp chết.
Đau còn chưa tính, còn mất mặt xấu hổ nữa, sau này bảo cô ta phải đối mặt với người khác thế nào đây.
Nghe tiếng cười nhạo từ dưới sân khấu truyền đến, mặt Tôn Mạn Nhu lúc đỏ lúc trắng, hận không thể đào một cái động để chui vào.
Dưới sân khấu mặt Tôn Võ Dương cũng nóng rát, giống như bị người ta tát rất nhiều cái vậy.
Vừa rồi khi chưa biểu diễn, anh ta từng khen ngợi Tôn Mạn Nhu một cách khoa trương với rất nhiều người.
Vừa rồi c.h.é.m gió hăng say thế nào, bây giờ mặt đau thế đó.
Tôn Mạn Nhu thật sự không biết nên làm gì tiếp theo, đành phải nhắm mắt lại, dứt khoát ngã ra đất giả vờ ngất xỉu.
Người chủ trì giật mình, một lúc sau mới phải ứng lại, vội vàng bảo người đỡ Tôn Mạn Nhu xuống khỏi sân khấu.
Nhìn thấy Tôn Mạn Nhu ngất đi, có vài người cảm thấy cô ta rất đáng thương, tự nhiên lại bị xấu mặt trước nhiều người như vậy.
Hơn nữa buổi tiệc tối nay còn có không ít lãnh đạo và người lớn trong nhà tới, sau này còn ai dám giới thiệu đối tượng cho cô ta? Ít nhất khi mọi người còn chưa quên chuyện này, chắc chắn không có ai muốn làm bạn trai cô ta cả.
Ngược lại người của đoàn văn công lại cảm thấy siêu cấp hả giận, thậm chí có vài người nhìn còn có chút hả hê.
Tôn Mạn Nhu là người từ bên ngoài đến, không chỉ chen ngang chiếm một tiết mục của bọn họ, hơn nữa còn cướp mất vị trí biểu diễn đầu tiên.
Vân Chi
Phải biết rằng màn biểu diễn đầu tiên và màn biểu diễn cuối cùng đều là quan trọng nhất, nhưng có người lại lợi dụng quền thế cướp đi vị trí vốn dĩ thuộc về bọn họ, bây giờ đối phương bị mất mặt xấu hổ, đúng là đáng đời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-333-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-ba.html.]
Phương Tĩnh Viện chính là một trong số người cảm thấy hả giận, có điều rất nhanh đã đến lượt cô ra sân khấu rồi, cô cũng không có thời gian tiếp tục để ý đến Tôn Mạn Nhu.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục cho rằng các tiết mục biểu diễn ở niên đại này sẽ rất quê mùa, không có gì thú vị, không ngờ màn biểu diễn sau đó lại vô cùng cuốn hút.
Thứ hấp dẫn cô nhất chính là lòng nhiệt tình của khán giả dưới sân khấu, trong niên đại thiếu ăn thiếu mặc còn thiếu cả phương tiện giải trí này, mọi người đều nhiệt tình trong cuộc sống.
Ban đầu khi mới xuyên sách tới đây, thật ra cô rất kháng cự, nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn sáp nhập vào niên đại này rồi.
Đồng Tuyết Lục sợ đường xa quay về quá muộn, hơn nữa cũng lo lắng cho ba đứa trẻ nhà họ Đồng ở nhà một mình, cho nên sau khi xem được một nửa, cô với Ôn Như Quy lặng lẽ ra về.
Phương Văn Viễn vừa đến buổi tiệc đã trông thấy Đồng Tuyết Lục rồi, khi thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô, trong lòng anh ta bị đả kích cực mạnh.
Trước đây, tuy rằng nghe rất nhiều người nói Đồng Tuyết Lục đã có bạn trai, nhưng mà trong lòng anh ta vẫn không muốn tin tưởng.
Dù sao Đồng Tuyết Lục cũng từng theo đuổi anh ta nhiều năm như vậy, anh ta không tin cô nói buông là có thể buông tay.
Nhưng chân tướng bày ra ngay trước mặt, lại hung hăng quăng cho anh ta một cái tát!
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đứng dậy ra về, Phương Văn Viễn không nhịn được đứng dậy đi theo.
Ra khỏi đám người, đột nhiên Ôn Như Quy nhẹ nhàng cầm lấy tay cô: “Đợi chút.”
Đồng Tuyết Lục nhìn anh, không hiểu lắm.
Ôn Như Quy đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, sau đó vươn tay gỡ nốt chiếc dây giày đã tuột ra một nửa của cô, sau đó buộc lại chắc chắn lần nữa.
Đồng Tuyết Lục không ngờ anh bảo cô dừng lại là vì buộc dây giày cho mình.
Trong niên đại này, rất nhiều người đàn ông vẫn mang theo chủ nghía đàn ông gia trưởng, người sẵn lòng buộc dây giày giúp bạn gái mình trên đường, hiếm như lông phượng sừng lân.
Đồng Tuyết Lục nhìn mái tóc đen sẫm ngay trước mắt, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Ôn Như Quy đứng dậy, thấy cô dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mình chăm chú, lỗ tai anh hơi đỏ lên: “Cột chắc rồi.”
Đồng Tuyết Lục khẽ cong môi: “Cảm ơn anh, anh yêu!”
Anh yêu!!!
Cô ấy gọi mình là anh yêu!!