Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 331: Ly trà xanh thứ ba trăm ba mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:12:58
Lượt xem: 215
“Em có muốn tham gia không? Nếu em muốn đi, trước khi trời tối anh sẽ qua đây đón em.”
Đúng lúc ấy, Ôn Như Quy cũng đang nói với Đồng Tuyết Lục về chuyện liên hoan trong quân khu đêm nay.
“Được ạ, có vẻ rất thú vị.”
Trước đây Đồng Tuyết Lục đã nghe ông Ôn nhắc đến việc này rồi, chỉ là khi đó cô không có hứng thú với hoạt động này lắm, bây giờ cô thay đổi ý định rồi.
Khi ấy cô không biết có sự tồn tại của trà xanh Tôn Mạn Nhu kia, hơn nữa Ôn Như Quy cũng không về, cho nên cô không muốn đi.
Nhưng bây giờ Ôn Như Quy đã quay về, cô muốn xem thử xem Ôn Như Quy sẽ xử lý chuyện Tôn trà xanh kia thế nào.
Ôn Như Quy: “Vậy buổi tối anh sẽ qua đây đón em.”
Bởi vì Đồng Tuyết Lục còn phải đi làm, hai người không thể không tách ra.
Ôn Như Quy quay lại khu tập thể gia đình quân nhân.
Ông Ôn nhìn thấy anh về, thì ngẩn người một chút: “Cháu về khi nào thế?”
Ôn Như Quy bình tĩnh nói: “Sáng nay.”
Ông Ôn không nói gì thêm, xua tay bảo anh vào nhà.
Ngay cả chú Tông ở bên cạnh cũng không nhìn ra được là anh đang nói dối.
Đến tối hôm đó, trời vừa chuyển sang màu đen, Ôn Như Quy đã đạp xe đến đón Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục chỉ rửa mặt, chải tóc lại một lần, rồi ngồi lên sau xe Ôn Như Quy, cùng anh đi tham gia tiệc tối.
Bởi vì buổi tiệc tối được tổ chức ở quảng trường ngoài trời, gió đêm giất lớn, cho nên Đồng Tuyết Lục mặc một chiếc áo bông rất dày, dưới chân mang giày vải, không vì giữ phong độ mà ăn mặc quần áo mỏng manh, cũng may mặt cô đẹp, nếu không thì đúng là quê mùa c.h.ế.t người.
Có điều trong mắt Ôn Như Quy, cô mặc gì cũng đẹp.
Khi hai người đến quảng trường, tiệc tối vẫn chưa bắt đầu.
Ôn Như Quy dẫn Đồng Tuyết Lục đến chào hỏi ông Ôn.
Vân Chi
Thấy cô đến đây, ông Ôn vui vẻ cười thấy răng không thấy mắt.
Người xung quanh nhìn cảnh ấy, ồn ào hỏi thăm thân phận của Đồng Tuyết Lục, sau khi biết cô là bạn gái Ôn Như Quy, ngoài miệng đều chúc mừng bọn họ, nhưng trong lòng đều không nhịn được thở dài.
Sao Ôn Như Quy im hơi lặng tiếng như vậy đã có bạn gái rồi?
Vốn dĩ bọn họ còn đang định giới thiệu con cháu trong nhà cho anh.
Từ trước đến nay Ôn Như Quy vốn dĩ không thích tiệc tùng như vậy, nhưng lần này anh lại cảm thấy rất vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-331-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi-mot.html.]
Anh cúi đầu nhìn về phía Đồng Tuyết Lục đang đi bên cạnh mình, trong mắt đầy ý cười.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục thì quan sát khắp nơi, nhìn thấy các chàng bộ đội đi tới đi lui phía xa, trong lòng tấm tắc tán thưởng.
Đột nhiên cô nhớ ra Phương Tĩnh Viện cũng ở trong đoàn văn công, không biết đêm nay cô ấy có lên sân khấu biểu diễn hay không.
Từ lần trước sau khi tìm cô hỏi cách làm thế nào vứt bỏ được khoai tây nam, vẫn không có tin tức gì về Phương Tĩnh Viện.
Ôn Như Quy dùng tay che chở Đồng Tuyết Lục, không cho người khác đụng chạm vào cô.
Đúng lúc này, một nam một nữ đi về phía bọn họ.
“Như Quy, cậu về rồi à!” Tôn Võ Dương đi tới, một tay khoác trên vai Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy yên lặng lui về phía sau một bước: “Ừ.”
Nụ cười trên mặt Tôn Võ Dương hơi cứng lại, sau đó chỉ sang Đồng Tuyết Lục, hỏi: “Nghe nói cậu đã có bạn gái, không phải chính là nữ đồng chí này chứ?”
Ôn Như Quy: “Ừ.”
Nghe thấy giọng nói ấy, Đồng Tuyết Lục xoay người lại, nhìn thấy mặt Tôn Võ Dương cô ngẩn người một lát, ngay sau đó trong mắt hiện ra vẻ trào phúng.
Hóa ra cảm nhận trước đó của cô không hề sai, người đàn ông này quả nhiên có vấn đề.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trong mắt Tôn Mạn Nhu hiện lên vẻ ghen ghét, bên ngoài thì thân thiết nói: “Đồng chí Đồng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đồng Tuyết Lục thờ ơ đáp lại: “Ừ.”
Hốc mắt Tôn Mạn Nhu ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn Ôn Như Quy: “Đồng chí Ôn, tôi thật sự rất thích người có năng lực như đồng chí Đồng, vừa biết nấu cơm, vừa có thể kinh doanh tiệm cơm cùng với một đám đàn ông, đổi lại là tôi, chắc chắn tôi không làm được.”
“Từ sau khi gặp đồng chí Đồng, tôi đã rất muốn trở thành bạn tốt với cô ấy, nhưng không biết vì sao cô ấy hình như rất lạnh lùng với tôi.”
Đồng Tuyết Lục quay đầu nhìn Ôn Như Quy, muốn xem anh tiếp chiêu thế nào.
Ôn Như Quy cau mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui: “Cô là ai?”
Tôn Mạn Nhu: “...”
Tôn Võ Dương: “...”
Đồng Tuyết Lục cũng ngơ ngẩn.
Chẳng lẽ anh không quen biết Tôn trà xanh sao, nhưng không đúng, giọng điệu của Tôn trà xanh rõ ràng rất thân thiết.
Tôn Mạn Nhu xấu hổ đến mức đỏ cả mặt: “Tôi là Tôn Mạn Nhu, đồng chí Ôn đúng là hài hước thú vị, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần như vậy rồi, hơn nữa anh còn từng cứu mạng tôi, sao lần nào gặp mặt anh cũng đùa kiểu này thế?”
Nói xong, cô ta còn tỏ vẻ đắc ý liếc mắt nhìn Đồng Tuyết Lục một cái.
Ôn Như Quy: “Xin lỗi, tôi không nhớ được mặt cô, cho nên mỗi lần nhìn thấy cô, tôi đều không nhận ra được cô là ai.”