Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 330: Ly trà xanh thứ ba trăm ba mươi

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:12:00
Lượt xem: 203

Đồng Tuyết Lục không đưa bánh táo đỏ óc chó cho anh, mà nhân cơ hội nhét tay mình vào trong tay Ôn Như Quy.

Tuy rằng cả người Ôn Như Quy đang tê dại, nhưng phản ứng lại không chậm chút nào, nhanh chóng nắm lấy tay cô theo bản năng.

Mười ngón tay hai người đan xen vào nhau.

Thịch thịch thịch!

Trái tim Ôn Như Quy đập nhanh đến mức gần như không khống chế được, mặt đỏ tới mang tai, cảm giác mỗi bước chân mình đi đều như đang đạp trên đám mây.

Đồng Gia Tín ở phía sau trợn trừng mắt, chỉ vào hai người bọn họ, nói: “Anh hai, anh xem... Bọn họ...”

Lời còn chưa nói xong, đôi mắt cậu ta đã bị Đồng Gia Minh che lại.

“Anh hai, sao anh lại che mắt em, anh mau thả em ra.”

Đồng thời bị che mắt còn có cả Đồng Miên Miên: “Anh hai, Miên Miên không nhìn thấy gì cả.”

Đồng Gia Minh nói: “Miên Miên đừng sợ, đợi một lát.”

Mãi cho đến khi hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy bước vào nhà, Đồng Gia Minh mới buông tay đang che mắt em trai em gái mình ra.

Đồng Gia Tín ngước mắt nhìn chăm chú, haiz, chẳng nhìn thấy gì nữa.

Đồng Tuyết Lục nấu mì sợi cho Ôn Như Quy, hai người ở trong phòng bếp nói chuyện thân mật một lúc lâu mới ra ngoài.

Bởi vì trong nhà còn có ba cái bóng đèn, cho nên bọn họ không thể làm gì cả.

Có điều đối với Ôn Như Quy mà nói, nắm tay đã đủ làm con nai trong lòng anh chạy loạn rồi.

Trong khu tập thể gia đỉnh quân nhân.

Tôn Mạn Nhu nhìn Tôn Võ Dương hỏi: “Anh ba, hôm nay anh lại đến tiệm cơm kia à?”

Tôn Võ Dương “Ừ” một tiếng.

Tôn Mạn Nhu: “Sao anh lại qua đó thế?”

Tôn Võ Dương đỏ mặt: “Biết người biết ta, anh chỉ đi xem có thể nghe được nhiều tin tức hơn nữa hay không mà thôi.”

Tôn Mạn Nhu nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh ba, sao anh lại đỏ mặt? Anh nói dối đúng không? Lần nào anh nói dối cũng sẽ đỏ mặt!”

“Không thể nào, anh nói dối cái gì.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng mặt anh ta lại càng đỏ hơn, đúng là không đánh đã khai.

Đột nhiên Tôn Mạn Nhu che miệng: “Anh ba, không phải là anh đã coi trọng đồng chí Đồng rồi chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-330-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-ba-muoi.html.]

Lần này hai lỗ tai Tôn Võ Dương cũng đỏ lên: “Em đừng nói bậy!”

Hai mắt Tôn Mạn Nhu sáng rực: “Đồng chí Đồng xinh đẹp như vậy, anh be thích cô ấy cũng là chuyện thường tình.”

Nếu như anh ba nhà cô ta có thể theo đuổi được Đồng Tuyết Lục, để Đồng Tuyết Lục chủ động chia tay Ôn Như Quy, thì phía cô ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Ai ngờ Tôn Võ Dương lại nói: “Anh đâu thích cô ta, chỉ là anh cảm thấy cô ta nấu ăn rất ngon thôi, anh tìm bạn gái chắc chắn sẽ không tìm người giống cô ta.”

Với bối cảnh nhà họ Tôn bọn họ, anh ta muốn tìm bạn gái chắc chắn phải tìm người môn đăng hộ đối, vẻ ngoài Đồng Tuyết Lục xinh đẹp thật đấy nhưng gia cảnh quá kém.

Cho nên anh ta cũng chỉ đi qua xem thử mà thôi, còn chuyện rung động là không thể nào.

Vân Chi

Lúc này Tôn Mạn Nhu mới nhớ tới việc ấy: “Cũng đúng, dù anh ba bằng lòng, bác trai và bác gái cũng sẽ không đồng ý.”

Tôn Võ Dương: “Buổi tiệc tối mai em chuẩn bị đến đâu rồi? Sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Ngày mai không quân, hải quân, và khu tập thể gia đình quân nhân sẽ tổ chức một buổi tiệc liên hoan cỡ lớn.

Một mặt là chúc mừng hai mươi bảy năm kiến quốc, một mặt là vì tạo cơ hội cho đám đàn ông độc thân trong quân đội gặp gỡ làm quen với con gái.

Hoạt động này được chuẩn bị từ lâu rồi, vốn dĩ hai người Tôn Võ Dương và Tôn Mạn Nhu quay về muộn như vậy, chắc chắn không có cơ hội lên sân khấu biểu diễn.

Nhưng vì để Tôn Mạn Nhu tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, cũng để ông Ôn nhìn thấy sự ưu tú của cô ta, Tôn Võ Dương đã vận dụng mạng lưới quan hệ nhà họ Tôn.

Đúng lúc tư lệnh Tiêu cũng về Kinh Thị, Tôn Võ Dương đã lợi dụng điểm này, nói Tôn Mạn Nhu muốn nhảy một bài tặng cho ông nội nuôi của mình.

Chỉ là sắp xếp thêm một tiết mục mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, đoàn văn công nể tình tư lệnh Tiêu và nhà họ Tôn, tất nhiên là gật đầu đồng ý.

Chỉ là hôm qua tư lệnh Tiêu gọi điện thoại về, nói bên chỗ ông ấy lâm thời có việc không thể về Kinh Thị được, nhưng mà tiết mục của Tôn Mạn Nhu đã sắp xếp xong rồi, huống chi ban đầu cô ta cũng không phải thật sự muốn biểu diễn vì tư lệnh Tiêu.

Cô ta muốn biểu diễn cho ông Ôn xem, cho nên tiết mục của cô ta vẫn sẽ biểu diễn như cũ.

Khóe miệng Tôn Mạn Nhu cong lên, nở nụ cười tự tin: “Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Trước khi vào báo xã làm việc, cô ta chính là hoa khôi của đoàn văn công Tây bắc, bản lĩnh vũ đạo của cô ta không mấy người sánh bằng.

Mấy ngày nay ngoài đi làm ra, về đến nhà cô ta đều luyện tập hăng say, muốn lần này khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn.

Tôn Võ Dương vừa lòng gật đầu: “Thực lực của em, anh vẫn rất yên tâm, chỉ tiếc Như Quy không thể quay về, nếu cậu ta có thể tham dự thì càng tốt hơn.”

Tôn Mạn Nhu cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Ai ngờ sáng ngày hôm sau, cô ta đã nhận được một tin tức tốt, Ôn Như Quy đã quay về từ căn cứ!

Tôn Mạn Nhu nghe thấy tin tức này lập tức cảm thấy mở cờ trong bụng, cô ta cho rằng nhất định vì Ôn Như Quy muốn xem mình biểu diễn, mới cố ý quay về.

Đêm nay cô ta nhất định phải biểu diễn thật tốt, để tất cả mọi người chấn động!

Loading...