Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 326: Ly trà xanh thứ ba trăm hai mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:06:56
Lượt xem: 168
Gần đây ông ta đang bị vợ mình làm phiền muốn c.h.ế.t rồi, thân thích bên nhà nội cũng thường xuyên qua hỏi ông ta có thể giúp đỡ sắp xếp công việc hay không.
Ông ta biết kiếm đâu ra vị trí để sắp xếp cho bọn họ?
Vị trí trong phòng thương nghiệp đều cố định, trừ khi có người làm sai chuyện gì đó bị sa thải, nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng chưa chắc đã có quyền sắp xếp người khác vào thay chân.
Vị trí trong tất cả các cơ quan đơn vị, đều có người nhìn chằm chằm, một khi có người vừa lui ra, lập tức có người lấp hố ngay.
Ông ta chẳng qua chỉ là trưởng phòng của phòng thương nghiệp nho nhỏ, sao có thể tranh được với những người đó?
Nhưng nếu tiệm cơm do ông ta quản lý thăng cấp, có thêm vài vị trí mới, ông ta sẽ có cách sắp xếp.
Đồng Tuyết Lục đứng dậy nói: “Vậy trưởng phòng Lâm coi như hôm nay tôi chưa từng tới đây nhé.”
Nói xong, cô cúi người muốn lấy lại bản kế hoạch trong tay trưởng phòng Lâm.
Ai ngờ trưởng phòng Lâm lại giữ chặt không để cô rút về.
Đồng Tuyết Lục làm ra vẻ khó hiểu: “Trưởng phòng Lâm làm vậy là...”
Trên mặt trưởng phòng Lâm hiện lên vẻ xấu hổ, ho khan một tiếng nói: “Vừa rồi tôi đã suy nghĩ lại một chút, cảm thấy kế hoạch cô vừa nói cũng không phải không thực hiện được, có điều cụ thể thế nào tôi còn phải xem lại, bản kế hoạch này của cô tạm thời cứ để lại chỗ tôi.”
Đồng Tuyết Lục giả vờ không thấy vẻ xấu hổ trên mặt trưởng phòng Lâm, tỏ ra kinh ngạc, mừng rỡ nói: “Trưởng phòng Lâm nói thật sao? Nếu như trưởng phòng Lâm cảm thấy có thể, vậy thì chắc chắn kế hoạch này có thể thành công!”
Khóe miệng trưởng phòng Lâm khẽ cong lên: “Tôi cảm thấy cũng tạm được, để tôi xem rồi trả lời cô sau.”
Thật ra trong lòng ông ta đã có chín phần muốn thúc đẩy việc này rồi, có điều vì ban nãy đã từ chối, bây giờ lại nói có thế thì hơi xấu hổ.
Để giữ gìn thể diện của mình, ông ta dự định đợi thêm hai ba ngày nữa mới trả lời chắc chắn.
Đồng Tuyết Lục mang vẻ mặt cảm kích, nói: “Cảm ơn trưởng phòng Lâm, vậy tôi xin phép về trước đợi tin tức tốt của ngài.”
Ra khỏi văn phòng, thư ký Trác lấy phiếu vải lần trước vay tạm ra trả lại cho Đồng Tuyết Lục: “Lần trước nhờ có cô chọn quần áo giúp tôi, mọi người đều nói nhìn tôi khác hẳn trước đây.”
Đồng Tuyết Lục cười nhận lấy phiếu vải, sau đó đưa một gói nhỏ cô mang theo người cho thư ký trác.
Thư ký Trác lập tức cười như hoa nở.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của thư ký Trác, khóe miệng Đồng Tuyết Lục cũng cong lên theo.
Trong quan trường, quan hệ bền vững nhất chính là quan hệ lợi ích.
Muốn nhận được lợi ích trong tay đối phương, vậy thì nhất định phải để đối phương nhận được lợi ích trước.
Như vậy người ta mới có thể cam tâm tình nguyện trợ giúp bản thân.
Vừa rồi trưởng phòng Lâm chưa cho cô câu trả lời chắc chắn, nhưng cô nắm chắn chín chín phần trăm sẽ thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-326-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-hai-muoi-sau.html.]
Tư cách dự thi: Get√
**
Sau khi quay về trung tâm nghiên cứu khoa học từ căn cứ thực nghiệm, Ôn Như Quy lại bận thêm vài ngày mới giải quyết xong hết việc tồn đọng.
Thấy bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, viện trưởng Trang cho bọn họ nghỉ ngơi ba ngày.
Nhận được thông báo cho nghỉ, Ôn Như Quy vui mừng đến mức bước chân nhanh hơn vài phần, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về Kinh Thị.
Nghĩ đến chuyện sắp được gặp Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt anh lập tức trở nên dịu dàng.
Gần hai mươi chín ngày mười tiếng hai người chưa gặp mặt.
Anh thật sự rất muốn nhìn thấy cô ngay lập tức.
Chu Diễm thấy anh muốn về Kinh Thị, vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y anh lại: “Như Quy, mai chính là sinh nhật tôi, không phải cậu quên rồi chứ?”
Ôn Như Quy ngẩn người, gật đầu xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự quên mất rồi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong anh rút tay mình về, muốn đi tiếp.
Chu Diễm cắn răng: “Tôi không có cách nào xin nghỉ, chỉ có thể ở lại căn cứ ăn sinh nhật, nhưng mà tôi đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai tôi, cậu với cả Khải Dân, ba người chúng ta cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa xa hoa.”
“Tôi phải về gặp bạn gái mình.” Ôn Như Quy lắc đầu, ngay sau đó lại bổ sung một câu: “Khi quay lại tôi sẽ mang quà cho cậu.”
Ngụ ý cho dù cậu mời tôi ăn bữa tiệc lớn cũng vô dụng thôi, đồ ăn tiệm cơm quốc doanh bán không hấp dẫn bằng bạn gái.
Vân Chi
“...”
Chu Diễm nhìn theo bóng dáng nghênh ngang ra về của Ôn Như Quy, lập tức cảm thấy ê cả răng.
Ai ngờ vừa quay đầu, anh ta lại nhìn thấy Hoàng Khải Dân cũng cầm theo một cái túi xách du lịch.
Chu Diễm kinh hãi: “Hoàng Khải Dân, đừng nói với tôi là cậu cũng về nhà nhé?”
Hoàng Khải Dân gật đầu, xin lỗi: “Tôi cũng phải về nhà gặp bạn gái mình, khi quay lại sẽ bù sinh nhật cho cậu sau nhé.”
Khó lắm mới được nghỉ, anh ta chắc chắn phải về gặp bạn gái rồi.
Còn chuyện sinh nhật Chu Diễm, thì đành phải nói xin lỗi.
Vì anh em không tiếc hy sinh cả mạng sống, vì bạn gái, lúc nào cũng có thể cắm cho anh em mười mấy đao.
Sắc mặt Chu Diễm lập tức đen như đáy nồi: “...”
Hai tên rùa đen vô lương tâm này!
Hu hu hu, anh ta cũng rất muốn gặp bạn gái mình.