Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 324: Ly trà xanh thứ ba trăm hai mươi tư

Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:01:47
Lượt xem: 227

Ăn thịt gà?

Chậc, nữ đồng chí, cô nói như vậy tôi sẽ cho rằng cô đang làm màu đó!

Nhưng mà có thể nhìn thấy trà xanh sống sờ sờ, hơn nữa còn là trà xanh ở thập niên bảy mươi, trong lòng Đồng Tuyết Lục vẫn có chút kích động nho nhỏ.

Sau khi được người xung quanh gọi là nữ vương trà xanh, cuối cùng trong cuộc sống của cô không hề nhìn thấy trà xanh sống nào khác, khiến cho cô có cảm giác “Độc cô cầu bại”.

Đôi môi đỏ của Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên, cười nói: “Bởi vì gà đáng yêu như vậy, cho nên mới phải ăn thịt nó, thịt gà kho tàu vàng óng ả như lông gà con mới nở, nấu gà xào xả ớt, hay làm gà hầm, gà rang muối, gà luộc, gà nướng, gà rán... Làm thế nào cũng ngon miệng cả!”

Chú Tông nghe thấy thế không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Tôn Mạn Nhu thấy Đồng Tuyết Lục nói chuyện ngoan cố như vậy, trong lòng mừng thầm.

Cô ta nhíu mày lại tiếp tục khiển trách: “Nữ đồng chí này, sao cô có thể độc ác như vậy? Nhìn thấy Tiểu Thất đã chết, cô không chỉ không có chút thương tiếc nào, còn muốn dùng đủ loại biện pháp để nấu nó, cô đúng là quá đáng thật đấy!”

Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời, một tiếng mắng đã truyền đến từ phía sau: “Quá đáng cái rắm, nuôi gà không phải để ăn, chẳng lẽ cô muốn coi gà như người nhà sao?”

Nước mắt của Tôn Mạn Nhu tạm dừng trên khóe mắt: “...”

Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã bật cười.

Ông Ôn, làm đẹp lắm!

Tôn Mạn Nhu cắn môi nói: “Ông Ôn, ý của cháu không phải như vậy, nhưng con gà này không phải gà bình thường, nó là Tiểu Thất, là con gà do chính tay ông nuôi lớn, bây giờ lại bị nữ đồng chí này làm...”

“Cô thì biết cái gì?” Ông Ôn bước tới, vẻ mặt mất kiên nhẫn, nói: “Tiểu Thất và Tiểu Bát đều do tôi nuôi để cho Tuyết Lục ăn, con bé muốn làm thế nào thì làm thế đó.” Liên quan quái gì đến cô!

Nếu như không phải nể tình cô ta là phái nữ, ngày thường còn rất ngoan ngoãn lấy lòng mình, chắc chắn ông Ôn sẽ không khách khí như hiện tại.

Nhưng Tôn Mạn Nhu nghe thấy những lời nói ấy, vừa xấu hổ lại vừa khó chịu, thiếu chút nữa đã khóc thật.

“Xin lỗi ông nội Ôn, cháu không biết gà là do ông nuôi cho vị nữ đồng chí này ăn, cháu cho rằng...”

Vừa nói hốc mắt Tôn Mạn Nhu vừa đỏ lên.

Ông Ôn nhíu mày: “Khóc cái gì, tôi đâu có mắng cô! Đúng rồi, hôm nay cô đến đây làm gì? Phỏng vấn vẫn chưa xong sao?”

Biểu cảm trên mặt Tôn Mạn Nhu lại lần nữa cứng đờ: “Trước đây làm phiền ông nội Ôn lâu như vậy, lòng cháu rất băn khoăn, cho nên hôm nay cháu tự mình xuống bếp làm chút bánh ngọt, ông nội Ôn nếm thử một chút nhé?”

Ông Ôn: “Không phải đã bảo cô không cần mang đồ đến đây nữa à?”

Tôn Mạn Nhu cắn môi dưới, nước mắt rơi lã chã: “Cháu nghe nói ông nội Ôn thích ăn bánh ngọt, nên cố ý học từ người ta.”

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-324-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-hai-muoi-tu.html.]

Ông Ôn thấy đối phương ấm ức như vậy, cũng không tiện nói gì thêm, đành phải nhận lấy đồ.

Ai ngờ Tôn Mạn Nhu còn muốn tiếp tục tìm đường chết: “Ông nội Ôn không nếm thử một chút sao?”

Ông Ôn sợ cô ta lại khóc tiếp, vì thế mở ra nếm một miếng.

“Ông nội Ôn cảm thấy hương vị thế nào? Cháu nghe nói vị nữ đồng chí này là đầu bếp, không biết so với đồ ăn cô ấy làm, ông nội Ôn thích của ai làm hơn?”

Ông Ôn: “Chuyện này còn phải nói sao, đương nhiên là đồ ăn Tuyết Lục làm ngon hơn rồi, món này của cô quá bình thường, Tiểu Tông, cho cậu hết này, cậu ăn đi.”

Tôn Mạn Nhu: “...”

Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã ôm bụng cười lăn lộn.

Đối phó với trà xanh cấp thấp, đâu cần cô tự mình ra tay, chỉ cần một thẳng nam đã có thể khiến cô ta khóc rồi.

Đúng là Tôn Mạn Nhu sắp khóc rồi, vậy mà ông Ôn còn không để ý đến cô ta.

Ông Ôn quay về phía Đồng Tuyết Lục, mặt mày trở nên hiền hoà: “Tuyết Lục, vừa rồi cháu nói nhiều cách nấu gà như vậy, có cần ông nuôi thêm vài con nữa không?”

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Không cần, sau này nếu ông nội Ôn muốn ăn, cháu đến cung tiêu xã mua về nấu là được rồi.”

Ông Ôn mấp máy môi: “Sao có thể bắt cháu bỏ tiền ra như thế, để Tiểu Tông đi mua là được.”

Chú Tông ở bên cạnh gật đầu liên tục: “Trời càng ngày càng nắng, chúng ta vẫn nên vào nhà thôi.” Để cỏ non bị phơi nắng thì không tốt lắm.

Ông Ôn cũng cảm thấy như vậy, vội vàng mời Đồng Tuyết Lục vào nhà ngồi.

Ba người dường như đều quên mất Tôn Mạn Nhu vẫn đang đứng bên ngoài, nước mắt lưng tròng sắp tuôn rơi.

Tôn Mạn Nhu: “......”

Vào trong phòng, Đồng Tuyết Lục thản nhiên hỏi: “Vị nữ đồng chí vừa rồi là ai vậy? Là người thân trong nhà ông nội Ôn ạ?”

Ông Ôn lắc đầu: “Không phải, là con cháu trong khu tập thể, gần đây mới dọn về, nói muốn phỏng vấn ông đăng trên chuyên mục nhân vật anh hùng, ông đã đồng ý với cô ta.”

“Hóa ra là như vậy.”

Đồng Tuyết Lục ngửi được hương vị khác thường.

Lấy lòng người lớn trong nhà, đây là thủ đoạn mà mọi trà xanh cấp thấp đều làm.

Mục tiêu của “Tôn trà xanh”, đầu tiên dùng phương pháp loại trừ, chắc chắn không phải chú Tông, cũng không phải ông Ôn.

Trong nhà này chỉ có ba người đàn ông, vậy thì chỉ có thể là Ôn Như Quy.

Loading...