Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 323: Ly trà xanh thứ ba trăm hai mươi ba

Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:58:40
Lượt xem: 205

Tôn Võ Dương đến trước nơi gọi đồ ăn, nói: “Tôi muốn một phần lẩu cay,tất cả đồ ăn kèm và thịt mỗi thứ một phần, phải cay.”

Mạnh Thanh Thanh lập tức báo giá: “Phiếu gạo tám lạng, phiếu thịt sáu lạng, rau xanh bảy mao ba phân, thịt tám mao một phân, tổng cộng một nguyên năm mao bốn phân tiền.”

Tôn Võ Dương lấy tiền và phiếu ra, vào trong tiệm tìm chỗ ngồi.

Đợi khi Mạnh Thanh Thanh bưng lẩu cay ra cho anh ta, anh ta nở nụ cười với Mạnh Thanh Thanh: “Xin hỏi mấy người vừa rồi ai là giám đốc chỗ các cô?”

Mạnh Thanh Thanh mang vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Người trẻ tuổi kia, chính là giám đốc Đồng của chúng tôi, năm nay còn chư tới mười chín tuổi, nhưng đã được bổ nhiệm vào chức vụ giám đốc, là người vô cùng ghê gớm!”

Tôn Võ Dương mỉm cười: “Đúng là rất lợi hại.”

Đúng lúc Đồng Tuyết Lục nhìn qua cửa sổ trông thấy cảnh tượng này, đợi Mạnh Thanh Thanh ra ngoài cô lập tức hỏi: “Vừa rồi vị khách kia hỏi cô chuyện gì thế?”

Mạnh Thanh Thanh trả lời đúng sự thật.

Đối phương không phải người đầu tiên tới tiệm hỏi thăm về cô.

Bởi vì cô là nữ giám đốc đầu tiên của tiệm cơm, tuổi tác còn nhỏ, cho nên ngày thường không thiếu người hỏi thăm.

Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, cảm thấy có thể bản thân quá nhạy cảm, vì thế cô lập tức ném chuyện này ra sau đầu, không tiếp tục chú ý đến người thanh niên kia nữa.

Người trẻ tuổi kia cũng không làm gì cả, sau khi ăn xong lập tức ra về.

Buổi tôi sau khi quay về khu tập thể gia đình quân nhân, Tôn Võ Dương nói cho Tôn Mạn Nhu tin tức mấy ngày nay mình nghe được.

“Bạn gái của Như Quy họ Đồng, tên là Đồng Tuyết Lục, năm nay mười chín tuổi, là giám đốc tiệm cơm quốc doanh thành nam.”

Tôn Mạn Nhu sững sờ một lát: “Giám đốc tiệm cơm? Chẳng lẽ không phải đầu bếp sao?”

Tôn Võ Dương lắc đầu: “Người phụ nữ kia cũng có vài phần bản lĩnh, ban đầu cô ta làm người phục vụ ở tiệm cơm, sau đó lại làm thay vị trí đầu bếp, không đến hai tháng, đã thuận lợi bò lên vị trí giám đốc tiệm cơm.”

Tôn Mạn Nhu nhíu mày: “Có phải nhà cô ta có bối cảnh lớn hay không?”

Tôn Võ Dương cười nhạo một tiếng: “Bối cảnh chó má! Cha mẹ cô ta song vong, nhưng mà cha mẹ nuôi trước kia của cô ta đúng là làm trong đơn vị nhà nước, có điều cũng không phải bối cảnh gì đặc biệt, hơn nữa nghe nói bây giờ quan hệ giữa bọn họ không được tốt lắm.”

Vân Chi

Tôn Mạn Nhu: “Nếu vậy thì, chắc hẳn nhà họ Ôn đã giúp cô ta lên được chức vụ giám đốc.”

Tôn Võ Dương cũng nghĩ như vậy: “Phụ nữ mà, chỉ cần vẻ ngoài xinh đẹp chính là bản lĩnh tốt nhất.”

Tôn Mạn Nhu nghe thấy thế thì nhướng mày: “Vẻ ngoài của người phụ nữ kia thật sự rất xinh đẹp sao? So với em thì thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-323-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-hai-muoi-ba.html.]

Tôn Võ Dương cười nói: “Coi như không phân cao thấp, có điều cô ta không cha không mẹ, còn có ba đứa em nheo nhóc, sao có thể so được với Tiểu Nhu nhà chúng ta?”

“Huống chi em còn là cháu gái của tư lệnh Tiêu, bản thân còn có tài hoa và bản lĩnh, so sánh cô ta với em, đúng là quá để mắt tới cô ta rồi!”

Hai mắt Tô Mạn Nhu lập tức đỏ bừng: “Nhưng Như Quy đối xử với cô ta tốt như vậy, còn không tiếc dùng mạng lưới quan hệ nhà mình giúp cô ta ngồi vào vị trí giám đốc, em sợ em không còn hy vọng.”

Tôn Võ Dương: “Sao em lại nói mấy lời thiếu tự tin thế? Trước đây Như Quy lựa chọn cô ta, là vì cậu ấy chưa gặp em, nếu Như Quy biết em ưu tú thế nào, chắc chắn sẽ suy xét lại lần nữa!”

Tôn Mạn Nhu nghe thấy thế, trên mặt mới có một tia ý cười.

Tôn Võ Dương nói: “Phỏng vấn ông Ôn em làm đến đâu rồi? Anh nghe nói ông Ôn thích ăn uống, ngày thường tốt nhất em có thể tự tay làm vài món mang qua cho ông ấy.”

Tôn Mạn Nhu nhăn mày lại: “Em đâu biết nấu ăn?”

Tôn Võ Dương nói: “Anh nhớ ra rồi, anh có một người bạn, bà nội cậu ta làm bánh ngọt rất ngon, để anh nhờ bà nội bạn anh làm bánh ngọt, em coi như tự mình làm, sau đó mang qua cho ông Ôn.”

Tôn Mạn Nhu nhíu mày: “Như vậy không tốt lắm nhỉ?”

Tôn Võ Dương: “Có gì tốt hay không tốt? Em không nói anh không nói, ai biết được?”

Tôn Mạn Nhu cau mày không đồng ý, sau đó bị Tôn Võ Dương “Cưỡng ép” mới miễn cưỡng gật đầu.

Ngày hôm sau, Tôn Mạn Nhu cầm bánh ngọt vừa mới làm xong đến nhà họ Ôn.

Đúng lúc Đồng Tuyết Lục cũng đang ở đó, vì ông Ôn nói Tiểu Thất đã trưởng thành rồi, bảo cô mang về nhà làm gà kho tàu.

Thật ra Đồng Tuyết Lục biết bản thân ông Ôn muốn ăn, cho nên hôm nay mới qua nhà họ Ôn định nấu cho ông Ôn và chú Tông một bữa ngon lành.

Trước khi Đồng Tuyết Lục đến, chú Tông đã mổ sẵn gà rồi: “Chú sợ cháu không dám g.i.ế.c gà, nên bảo Tiểu Vương mổ sẵn Tiểu Thất cho cháu rồi.”

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Cảm ơn chú Tông, đúng là cháu không giám diết gà thật, chú Tông dẫn cháu đến phòng bếp...

Cô còn chưa kịp nói hết lời, đã nhìn thấy Tôn Mạn Nhu bước vào.

Tôn Mạn Nhu cũng biết chuyện nhà họ Ôn có hai con gà tên là Tiểu Thất và Tiểu Bát, lúc này nghe thấy chú Tông nói thế, hai mắt cô ta lập tức đỏ lê.

Cô ta che miệng, dáng vẻ không thể tin tưởng nổi: “Chú gà Tiểu Thất đáng yêu như vậy, sao có thể ăn thịt gà chứ?”

Đồng Tuyết Lục: “…”

 

Loading...