Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 321: Ly trà xanh thứ ba trăm hai mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:55:12
Lượt xem: 212
Ra khỏi trung tâm bách hóa, thư ký Trác kéo tay Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt cảm kích: “Tuyết Lục, hôm nay thật sự cảm ơn cô.”
Vừa rồi cô ta để ý thấy, Đồng Tuyết Lục cũng rất thích đôi giày da kia, nhưng mà lại nhường nó cho mình.
Tình cảm này, cô ta nhớ kỹ.
“Tôi mời cô đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nhé?”
Đồng Tuyết Lục khẽ cười nói: “Tôi chính là giám đốc tiệm cơm, sao còn cần cô bỏ tiền ra mời tôi? Đúng rồi, gần đây có phải trưởng phòng Lâm có chuyện gì phiền lòng không? Lần trước tôi qua đó thấy ông ấy vẫn luôn cau mày.”
Thư ký Trác bĩu môi: “Trưởng phòng Lâm đang phiền lòng chuyện gia đình nhà vợ ông ấy.”
A chà chà!
Chẳng qua cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, không ngờ lại thật sự có chuyện để hóng.
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh hỏi: “Sao lại nói như t hế?”
Trước đây thư ký Trác còn có chút đề phòng Đồng Tuyết Lục, nhưng hôm nay sau khi cùng nhau đi dạo phố, cô ta đã coi Đồng Tuyết Lục như bạn thân của mình rồi.
“Là do vợ của trưởng phòng Lâm, muốn ông ấy đưa em trai mình vào phòng thương nghiệp, nhưng vị trí trong phòng thương nghiệp mỗi cây củ cải một cái hố, cho dù ông ấy là trưởng phòng cũng không có cách nào cả.”
Trưởng phòng Lâm chỉ có thể điều động vị trí, không có quyền lợi tăng giảm vị trí.
Ví dụ như lần trước trưởng phòng Lâm muốn Đồng Tuyết Lục đến làm thư ký cho ông ta, nếu Đồng Tuyết Lục đồng ý, tương đương với hai người trao đổi vị trí công việc với nhau.
Nhưng cô ta lại không hiểu cách kinh doanh tiệm cơm, tất nhiên không muốn đổi, may mà Đồng Tuyết Lục chủ động từ chối.
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Hóa ra là như thế, vậy chẳng phải trưởng phòng Lâm cũng rất khó xử sao? Bây giờ rất nhiều nhà xưởng, bộ môn đều không tuyển thêm người.”
Thư ký Trác gật đầu, vô cùng tán đồng: “Mỗi năm đều có nhiều sinh viên tốt nghiệp như vậy, nhưng vị trí công việc chỉ có bấy nhiêu, sau này mọi người muốn tìm việc sẽ càng ngày càng khó.”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục âm thầm phủ định lời này của cô ta, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ tán đồng phụ họa.
Sau khi hai người tách ra, Đồng Tuyết Lục trực tiếp quay về tiệm cơm.
Trước đây cô định thông qua phương pháp tăng doanh thu cho phòng thương nghiệp để trưởng phòng Lâm mở cửa sau kiếm cho cô danh ngạch dự thi.
Nhưng biện pháp ấy không phải biện pháp ổn thỏa nhất.
Dù sao lợi nhuận của bò viên và cá viên vốn dĩ đều phải qua phòng thương nghiệp, đến lúc đó nếu trưởng phòng Lâm trực tiếp muốn một phần, nhưng lại không đề cập tới chuyện dự thi, thì cô cũng không có cách nào.
Vừa rồi nghe thư ký Trác nói xong, cô lại có ý định mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-321-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-hai-muoi-mot.html.]
Lần này cô muốn trưởng phòng Lâm tự mình mang tư cách dự thi đến đưa cho cô.
**
Buổi tối về đến nhà, Đồng Gia Tín đã làm xong hết công việc lặt vặt trong nhà rồi.
Trước đó sau khi hối hận, cậu ta còn bãi công một ngày để kháng nghị.
Lúc ấy cô chị nói sẽ đưa cậu ta về quê quán Bắc Hòa, đã dọa cậu nhóc nghịch ngợm này sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Ngày hôm sau lại ngoan ngoãn dậy sớm làm việc nhà, qua vài ngày “Tra tấn”, nhìn cậu nhóc nghịch ngợm tiều tụy không ít, khuôn mặt cũng gầy đi.
Sau khi rửa bát xong, Đồng Gia Minh dẫn Đồng Miên Miên tới phòng đọc sách học bài.
Đồng Gia Tín ngượng ngùng đến trước mặt Đồng Tuyết Lục, lại ngượng ngùng gọi một tiếng chị.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên không xem bản kế hoạch nữa: “Sao thế? Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Đồng Gia Tín vặn vẹo ngón tay, mũi chân di qua di lại trên mặt đất, nói: “Chị, em thật sự biết sai rồi, chị cho em quay về trường tiếp tục đi học đi, em đảm bảo sau này em sẽ nghiêm túc học tập.”
Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày: “Chị dựa vào đâu để tin tưởng em, nếu như sau này em không làm được thì sao?”
Vân Chi
Đồng Gia Tín sững sờ một lát, mày nhăn lại: “Chắc chắn em sẽ làm được, nếu em không làm được, chị cứ phạt không cho em ăn thịt.”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Vậy không phải vẫn giống trước đây sao? Thế này nhé, chị có thể cho em quay lạ trường tiếp tục đi học, nhưng nếu cuộc thi cuối kỳ lần này em vẫn không đủ tiêu chuẩn, vậy thì về quê quán Bắc Hòa nhé.”
Đồng Gia Tín: “……”
Đồng Tuyết Lục: “Em không dám à? Không phải vừa rồi em nói rất tự tin sao? Hay là vừa rồi em chỉ nói thế mà thôi, định lừa gạt chị sau khi quay về trường rồi lại không nghiêm túc học tập?”
Đồng Gia Tín lớn tiếng nói: “Không phải thế, em chỉ lo em nghiêm túc học tập rồi vẫn không có cách nào thi đủ tiêu chuẩn thôi.”
Đồng Tuyết Lục: “Chủ nhiệm lớp em nói em là người thông minh, chỉ là không chú tâm vào học tập, còn nữa em vẫn chưa nếm thử, sao em biết mình không làm được? Chỉ có người vô dụng mới thông ngừng tìm cớ biện bạch cho bản thân.”
Đồng Gia Tín bị lời này khơi dậy ý chí chiến đấu: “Được, em đánh cuộc với chị, nếu cuối kỳ em tiếp tục thi không đạt tiêu chuẩn, em sẽ về quê quán Bắc Hòa!”
Đồng Tuyết Lục xé một tờ giấy trong quyển vở, sau đó viết lời đánh cuộc giữa hai người lên đó, rồi bảo Đồng Gia Tín ký tên vào.
Vừa rồi chẳng qua trong lúc xúc động Đồng Gia Tín mới có gan nói vậy thôi, bây giờ nhìn thấy còn phải ký tên, trong lòng cậu ta lại sợ hãi.
Có điều mũi tên đã rời khỏi cung không có cách nào quay lại được, cậu ta biết chị mình nói nghiêm túc, nếu như cậu ta không ký tên, nói không chừng ngày mai sẽ bị đưa về quê quán Bắc Hòa.
Nghĩ đến đám người ở quên quán Bắc Hòa, cậu ta không nhịn được rùng mình một cái.
Cuối cùng Đồng Gia Tin hung hăng cắn răng, cầm bút lên ký tên mình.