Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 318: Ly trà xanh thứ ba trăm mười tám
Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:54:04
Lượt xem: 220
Từ những ngày đầu khi không phải đi học, Đồng Gia Tín cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng dần dần cậu ta đã cảm thấy không còn thích thú như trước nữa.
Mỗi ngày từ khi trời còn chưa sáng cậu ta đã phải dậy nấu cơm, nấu cơm xong còn phải rửa bát, giặt quần áo, quét tước vệ sinh, còn phải dọn ổ gà, sau khi làm xong những chuyện này, lại tới giờ nấu cơm trưa rồi.
Vân Chi
Bây giờ là cuối thu, lá rụng trong sân quét mãi không hết, tới ba bốn giờ chiều cậu ta lại phải đi đến trạm bán đồ ăn và cung tiêu xã xếp hàng mua thịt, mua đồ ăn, khi về lại phải bắt tay vào nấu cơm tối.
Tính ra cả một ngày trời, cậu không chỉ không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải bận rộn như con quay vậy.
Hiện tại trời càng ngày càng lạnh, trời lạnh như vậy cậu ta còn phải giặt quần áo cho cả nhà, hai ngày nay tay cậu ta sắp nứt nẻ rồi.
Đồng Gia Tín đã hối hận.
Cậu ta thật sự không ngờ làm việc nhà còn khổ hơn cả đi học.
Hôm nay sau khi Đồng Tuyết Lục tan làm về nhà, Đồng Gia Tín lập tức đi tìm cô nói mình muốn quay lại trường tiếp tục đi học.
Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nhìn cậu ta: “Hối hận rồi?”
Trên mặt Đồng Gia Tín lộ ra vẻ ngượng ngùng, gật đầu: “Vâng.”
Đồng Tuyết Lục nói: “Ngại quá, tên đã b.ắ.n ra khỏi cung không quay đầu lại được, khi đó chị đã bảo em suy xét cho kỹ rồi, bây giờ em đã xin thôi học, dù muốn quay về cũng không có cách nào cả.”
Sắc mặt Đồng Gia Tín lập tức trắng bệch: “Vậy em phải làm sao bây giờ? Em không muốn ngốc trong nhà làm việc vặt nữa, chị, chị đến trường học cầu xin giáo viên giúp em đi!”
Đồng Tuyết Lục nhẹ nhàng cười: “Vì sao chị phải đi cầu xin giúp em? Em gây chuyện ở trường học, lần nào chị cũng phải đi giải quyết hậu quả cho em, chẳng lẽ em nghĩ cả đời này chị đều phải đi sau chùi đ.í.t giúp em sao?”
“Em không còn nhỏ nữa, tự mình đưa ra quyết định nên tự mình chịu trách nhiệm, chị là chị của em, không phải người hầu, ngày nào chị cũng có bao nhiêu việc phải làm, chị không rảnh đi sau m.ô.n.g xử lý phiền toái cho em!”
Đồng Gia Tín cắn môi, cánh môi bị cậu ta cắn trắng bệch ra.
Đồng Tuyết Lục: “Chị đã cho em cơ hội rồi, nhưng em không biết quý trọng, trên đời này rất nhiều lúc không phải em hối hận là có thể quay đầu lại được.”
Nói xong cô không quan tâm đến cậu ta nữa, mà vào phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
Lúc Đồng Tuyết Lục ra khỏi phòng thì trông thấy Đồng Gia Tín đang rơi nước mắt.
Trong phòng khách chỉ có mình cậu ta không ai đến an ủi, hình như những người khác đều quên mất sự tồn tại của cậu.
Đồng Gia Tín càng khóc càng cảm thấy tủi thân, nước mắt giống như nước lũ tràn bờ đê, không thể nào ngăn cản được.
Đồng Gia Minh đứng bên cửa sổ một lúc lâu, mới yên lặng về phòng,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-318-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-muoi-tam.html.]
Ngày hôm sau khi thức dậy, hai mắt Đồng Gia Tin sưng như quả hạch đào.
Nhưng Đồng Tuyết Lục làm như không thấy, ăn cơm xong lập tức đi làm.
Đồng Gia Minh cũng không nói gì, ăn xong bỏ lại bát đũa, xách cặp lên đi học.
Đồng Gia Tín nhìn theo bóng dáng anh hai, nhớ tới cảnh tưọng trước đây hai người đẩy xe đi học, lần đầu tiên hoài niệm ngày tháng học tập vất vả.
Cậu ta thật sự hối hận rồi.
Nhưng mà chị gái không chịu giúp cậu ta, cậu ta phải làm gì bây giờ?
**
Tôn Mạn Nhu cầm một hộp bánh ngọt lại lần nữa đến nhà họ Ôn, không ngờ lại được thông báo ông Ôn vẫn chưa về.
Tôn Mạn Nhu đưa hộp bánh ngọt cho chú Tông, hỏi dò: “Ông Ôn vẫn chưa về sao? Ngày thường ông ấy cũng không ăn cơm ở nhà ạ?”
Chú Tông đặt hộp bánh ngọt lên bàn, gật đầu, nói: “Ừ, tư lệnh đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm rồi.”
Nghe thấy câu trả lời này, Tôn Mạn Nhu rất giật mình: “Tiệm cơm quốc doanh? Thật sự không ngờ, có thể khiến tư lệnh ngày nào cũng đến ăn cơm, chắc chắn đồ ăn ở tiệm cơm ấy rất ngon nhỉ, không biết là tiệm cơm nhà nào?”
Chú Tông: “Là tiệm cơm thành nam có món lẩu cay, đồ ăn ở tiệm cơm đó đúng là ăn rất ngon, nhưng mà tư lệnh đến đó không chỉ vì đồ ăn, quan trọng hon là đi thăm bạn gái của Như Quy.”
Bạn gái của Như Quy!!!
Tôn Mạn Nhu nghe thấy lời này giống như sét đánh giữa trời quang, cả người đều sững sờ.
Chú Tông thấy sắc mặt cô ta đột nhiên rất khó coi, quan tâm hỏi: “Đồng chí Tôn, cô không sao chứ?”
Tôn Mạn Nhu lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Cháu không sao, nhưng mà sao trước đó không nghe đồng chí Ôn nói anh ấy có bạn gái nhỉ?”
Chú Tông mang vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Bọn họ vừa xác định quan hệ không lâu, bạn gái của Như Quy nấu ăn rất ngon, hơn nữa còn vô cùng hiếu thảo với tư lệnh, là nữ đồng chí vô cùng tốt.”
Chú ấy giống tư lệnh, nhìn cô bé cỏ non kia điểm nào cũng vừa lòng, cảm thấy cô ấy và Như Quy mười phần xứng đôi.
Sắc mặt Tôn Mạn Nhu lại trắng hơn chút nữa: “Hóa ra là như vậy, chú Tông, cháu chợt nhớ ra báo xã còn có chuyện chưa xử lý, mai cháu lại qua đây phỏng vấn ông Ôn, phiền chú nói với ông Ôn một tiếng.”
Chú Tông vội vàng gật đầu, khi tiễn cô ta ra ngoài còn nói: “Đúng rồi, ban nãy quên nói với cháu, sau này cháu đừng mang bánh ngọt đến đây nữa, miệng của tư lệnh nhà chúng tôi kén ăn lắm, ngoài bánh ngọt do bạn gái Như Quy làm ra, những thứ khác ngài ấy đều không ăn.”
“Những thứ cháu mang tới đều vào bụng tôi cả, cháu xem gần đây tôi béo lên không ít rồi, sau này cháu đừng tốn tiền mua đồ nữa, chỉ cần đến là được rồi.”
Nụ cười trên mặt Tôn Mạn Nhu gần như không duy trì được nữa: “Được, cháu nhớ rồi, thời gian không còn sớm nữa, cháu đi trước đây, hẹn gặp lại chú Tông sau.”