Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 305: Ly trà xanh thứ ba trăm linh năm
Cập nhật lúc: 2024-11-07 17:07:49
Lượt xem: 273
Đồng Tuyết Lục lau nước mắt: “Chẳng trách mọi người đều nói trưởng phòng Lâm là Bao Thanh Thiên tái thế, làm việc công bằng công chính, bây giờ nghe được lời này của trưởng phòng Lâm, tôi có thể yên tâm rồi.”
Trưởng phòng Lâm bị cô thổi phồng khoa trương như vậy, vì duy trì hình tượng công bằng công chính của mình, những lời trong lòng ông ta lại càng không nói ra được.
Đồng Tuyết Lục nói tiếp: “Vừa rồi trưởng phòng Lâm đưa ra chuyện muốn mua gia vị nấu lẩu cay từ tiệm cơm chúng tôi, một mình tôi chắc chắn không làm được, có điều tôi có thể bảo công nhân trong tiệm cùng nhau làm, chỉ là như vậy, bọn họ cũng coi như phải làm thêm một phần công việc khác, không biết có thể tính thêm cho bọn họ một phần tiền lương không?”
Trưởng phòng Lâm nhăn mày lại, đang định nói muốn trả thêm một phần tiền lương là chuyện không thể nào.
Vân Chi
Tiền lương là do bộ tài chính phát xuống, ông ta biết lấy đâu ra tiền để trả thêm?
Nhưng Đồng Tuyết Lục không cho ông ta cơ hội mở miệng, đã nói trước: “Phần tiền lương này cũng không cần phòng thương nghiệp chi trả, chỉ cần các tiệm cơm khác đến mua gia vị lẩu cay từ cửa tiệm chúng tôi, giá cả do chúng tôi quyết định, bán cao hơn một phần coi như trợ cấp cho nhân viên trong tiệm cơm, trưởng phòng Lâm cảm thấy cách làm này thế nào?”
Trưởng phòng Lâm cầm ca tráng men lên, trầm tư một lát.
Nếu như vậy, phòng thương nghiệp sẽ không cần chi trả thêm một phần tiền lương, chuyện các tiệm cơm khác muốn lấy cách nấu lẩu cay cũng được giải quyết.
Tiệm cơm có thể mua sắm từ cung tiêu xã, tất nhiên cũng có thể mua sắm từ tiệm cơm của giám đốc Đồng, chuyện này không vi phạm quy định.
Tiệm cơm làm ra thành tích, ông ta cũng có thể có câu trả lời với lãnh đạo.
Còn chuyện giá cả do Đồng Tuyết Lục quyết định, cuối cùng vẫn phải thông qua ông ta đồng ý, tin chắc cô là người thông minh cũng không dám định giá quá cao.
Cách này đúng là một cục đá hạ ba con chim.
Trưởng phòng Lâm càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này hay, đương nhiên ông ta không thể trực tiếp thể hiện ra ngoài ngay được.
“Kiến nghị này của giám đốc Đồng không tồi, có điều cụ thể thế nào, cô quay về viết một bản kế hoạch cho tôi, sau khi tôi xem xét cảm thấy có khả năng thực hiện, sẽ trả lời cho cô biết.”
Đồng Tuyết Lục liếc mắt một cái đã nhìn thấu trò xiếc của trưởng phòng Lâm, cô gật đầu liên tục: “Được, vậy tôi xin phép quay về dựa theo ý kiến của trưởng phòng Lâm viết ra bản kế hoạch chi tiết!”
Đồng Tuyết Lục đẩy kiến nghị này lên người trưởng phòng Lâm, nói đây là ý kiến của ông ta.
Nếu như sau này có vấn đề gì, mọi người trực tiếp đến tìm trưởng phòng Lâm là được rồi.
Ra khỏi văn phòng, Đồng Tuyết Lục bảo thư ký Trác nếu có rảnh thì đến tiệm cơm ăn cơm.
Thư ký Trác thấy cô cười nhẹ nhàng như thế, cũng đoán ra được cô đã giải quyết xong chuyện kia rồi.
Trong lòng cô ta cũng muốn kết bạn với người có năng lực như Đồng Tuyết Lục, vì thế mỉm cười đồng ý.
Ra khỏi phòng thương nghiệp, khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, nở nụ cười vui vẻ.
Để các tiệm cơm khác mua sắm từ tiệm cơm của cô, tiền lời kiếm được không nộp vào ngân khố quốc gia.
Đương nhiên sau này cô vẫn sẽ nộp tiền lên cho phòng thương nghiệp, để phòng thương nghiệp dùng phương thức trợ cấp phát xuống cho bọn họ.
Làm như vậy sẽ không có ai dám lên án.
**
Hôm nay có một vị khách không mời mà đến tiệm cơm.
Vị khách không mời mà đến này không phải ai khác, chính là Phương Văn Viễn, anh trai cứt chó của Phương Tĩnh Viện.
Sau khi tới tiệm cơm, Phương Văn Viễn gọi một phần lẩu cay, yên tĩnh dùng cơm trong tiệm.
Từ đầu tới cuối không giở trò gì.
Đồng Tuyết Lục thấy thế cũng không để ý tới anh ta nữa.
Tiệm cơm mở cửa làm ăn buôn bán, chỉ cần sẵn lòng bỏ tiền ra, ai cũng có thể tới ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-305-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-linh-nam.html.]
Nào ngờ sau khi ăn xong, Phương Văn Viễn lại đi về phía cô, ậm ừ một lúc lâu mới nói: “Hai ngày nữa là sinh nhật tôi.”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt: “Sinh nhật anh thì liên quan cái rắm gì với tôi?”
Phương Văn Viễn dùng khuôn mặt không tin tưởng nổi nhìn cô: “...”
Từ lần trước sau khi từ tiệm cơm về, anh ta rối rắm rất lâu, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi Đồng Tuyết Lục đã thay lòng đổi dạ.
Nhớ tới trước kia mỗi lần đến sinh nhật anh ta, Đồng Tuyết Lục luôn tích cực chuẩn bị quà sinh nhật.
Nhưng anh ta đợi vài ngày, Đồng Tuyết Lục đều có bất kỳ phản ứng gì, cho nên hôm nay anh ta cố ý tới đây nhắc nhở một chút, không ngờ câu trả lời nhận được lại là lời này!
Trong căn cứ.
Ba con gà mờ trong tình yêu lại ngồi ăn cơm với nhau trong nhà ăn.
Sau khi cơm nướ xong, Ôn Như Quy dùng khăn lau tay, sau đó làm trỏ mở gói hàng mới nhận được trước mặt Chu Diễm và Hoàng Khải Dân.
Vừa rồi hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đã nhìn thấy anh mang theo gói hàng tới nhà ăn, trong lòng đều rất tò mò: “Như Quy, bạn gái cậu lại gửi đồ cho cậu à?”
Sắc mặt Ôn Như Quy rất thờ ơ: “Ừ.”
Nói xong anh lấy một gói chà bông từ bên trong ra, để hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân nhìn thoáng qua, sau đó lại cất vào.
Chu Diễm: “...”
Hoàng Khải Dân: “...”
Hoá ra là anh cố ý khoe khoang trước mặt bọn họ.
Sau chà bông anh lại lấy bánh quy ra, rồi cất vào, cuối cùng mới lấy ra một phong thư, bên trong có ba tấm ảnh.
Chu Diễm nhướng mày: “Rốt cuộc bạn gái cậu cũng gửi ảnh chụp cho cậu rồi à? Nhưng mà hơi muộn nhỉ, hai người chúng tôi nhận được từ lâu rồi.”
Hoàng Khải Dân gật đầu.
Ôn Như Quy: “Đây là ảnh chụp chung của tôi và bạn gái mình, hai người muốn xem không?”
Chụp ảnh chung!!!
Chu Diễm và Hoàng Khải Dân chấn kinh ngay tại chỗ.
Bọn họ vẫn chưa từng chụp ảnh chung!
Không phải do bọn họ không nỡ bỏ tiền ra, mà vì bạn gái bọn họ xấu hổ không muốn chụp ảnh chung.
Trong niên đại này, nam nữ chụp ảnh chung, đều là đến khi gần kết hôn mới chụp.
Chẳng lẽ Ôn Như Quy sắp kết hôn rồi?
Hai người đều hỏi ra nghi ngờ này?
Ôn Như Quy lắc đầu: “Chưa đâu, chỉ là chụp ảnh chung với nhau mà thôi.”
Mà thôi!!!
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân lập tức bị lời này làm ghen tị.
Bọn họ không có chụp ảnh chung, ván này bọn họ lại thua rồi.
Đáng giận!