Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 301: Ly trà xanh thứ ba trăm linh một
Cập nhật lúc: 2024-11-07 17:01:39
Lượt xem: 111
Sau khi hai người Ông Ôn và chú Tông ra ngoài sân rồi, cả người vẫn run rẩy.
Đặc biệt là ông Ôn, sắc mặt rất khó coi, còn nghiến răng nghiến lợi mắng vài tiếng súc sinh.
Chú Tông: “Tư lệnh, bây giờ nghĩ lại có phải là do chúng ta hiểu lầm rồi không? Tôi cũng coi như người nhìn Như Quy từ nhỏ tới lớn, cậu ấy không giống loại người này.”
Ông Ôn gõ gậy chống xuống đất kêu rầm rầm: “Sự thật bày ra ngay trước mắt, cậu không cần tìm cớ cho nó, nếu như cậu không tin, thì vừa rồi sao cậu còn run rẩy như bệnh động kinh tái phát thế?”
Chú Tông: “...”
Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy hoàn toàn không biết hành vi của hai người đã tạo ra một cuộc hiểu lầm như thế, Ôn Như Quy lại càng không biết thanh danh của mình đã bị tổn hại.
Trong phòng, mặt Ôn Như Quy đỏ như tôm luộc, hai mắt không dám nhìn thẳng vào Đồng Tuyết Lục.
Quá ngây thơ.
Đồng Tuyết Lục vừa muốn cười lại vừa cảm thấy loại đàn ông ngây thơ giống Ôn Như Quy thật sự quá hiếm thấy.
Cô nhìn anh, lông mi cong cong khẽ chớp chớp: “Em hết tê chân rồi, không cần mát xa nữa, cảm ơn anh yêu.”
Anh! Yêu!!!
Hai chữ này vừa phát ra, mặt, cổ và lỗ tai Ôn Như Quy, tất cả đều đỏ bừng giống như chỉ cần chạm vào thôi sẽ chảy ra máu.
Vân Chi
“Ha ha ha... Sao anh lại dễ đỏ mặt như vậy? Ngày thường anh cũng thế này sao?” cuối cùng Đồng Tuyết Lục không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Nhìn má lúm đồng tiền đẹp như hoa của cô, trái tim Ôn Như Quy đập nhanh đến mức gần như đã mất kiểm soát.
Anh đỏ mặt lắc đầu: “Không phải, anh chỉ đỏ mặt với mình em thôi.”
Khi nhìn thấy những cô gái khác, đừng nói đến chuyện anh đỏ mặt, ngay cả vẻ ngoài của bọn họ ra sao anh còn không nhớ nổi.
Lời này vừa nói ra, tiếng cười của Đồng Tuyết Lục đột nhiên im bặt, đôi mắt hạnh mơ hồ của cô nhìn về phía anh.
Ôi, ai nói anh ngốc? Ai nói anh không biết nói lời âu yếm?
Đây là lời âu yếm êm tai nhất hai đời cô được nghe!
Đồng Tuyết Lục liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, thấy bên ngoài im ắng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tinh ranh.
Cô muốn làm chuyện xấu...
Đồng Tuyết Lục đứng dậy, rướn người đến gần Ôn Như Quy, hạ giọng nói: “Giờ này phút này, anh, có muốn làm gì với em không?”
Cô vừa đến gần, Ôn Như Quy đã ngửi thấy mùi hương trên người cô, mùi hương thoang thoảng ấy khiến trái tim anh đập nhanh hơn, muốn ngừng cũng không được.
Anh cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, yết hầu lên xuống khẽ nuốt nước miếng, nói: “Có.”
Ái chà chà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-301-ly-tra-xanh-thu-ba-tram-linh-mot.html.]
Hai mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên, dùng ngón tay xoắn một lọn tóc của mình nhẹ nhàng đảo qua cằm anh: “Vậy, anh muốn làm gì thế?”
Ôn Như Quy cảm thấy cằm ngứa ngáy không chịu nổi, anh cảm thấy tóc cô hình như không chỉ lướt qua cằm anh, mà còn lướt qua cả trái tim anh nữa.
Anh mở miệng nói tiếp, giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Em, có thể đi chụp ảnh... Tặng cho anh được không?”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Đồng Tuyết Lục ngơ ngẩn nhìn anh, chỉ thế này? Chỉ chuyện này?
Cơ hội tốt như vậy, anh không nghĩ đến việc làm chút chuyện lưu manh sao?
Thấy cô ngơ ngác nhìn mình, tâm trạng Ôn Như Quy có chút thấp thỏm: “Nếu em không muốn chụp, cũng không sao.”
Bầu không khí ái muội phía trước tan biến hoàn toàn, Đồng Tuyết Lục ngồi thẳng người lại: “Vì sao đột nhiên anh lại muốn có ảnh chụp của em?”
Hai hàng mi của Ôn Như Quy khẽ run lên một cái: “Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đều có ảnh chụp của bạn gái.”
Lời này nghe vào giống như có chút ấm ức, giống như đứa trẻ về nhà làm nũng với cha mẹ vì bạn học cùng đều có cặp sách mới nhưng anh lại không có.
Đồng Tuyết Lục mềm lòng, rất muốn xoa đầu anh: “Vậy lát nữa chúng ta đi chụp ảnh với nhau nhé.”
Nếu đã là bạn trai cô, sao cô có thể để anh mất mặt được?
Người khác có, anh cũng phải có!
Ôn Như Quy nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình cảm: “Được.”
Tuy rằng đã xác định quan hệ, nhưng hai người ở riêng với nhau trong phòng quá lâu cũng không tốt, vì thế Đồng Tuyết Lục đề nghị xuống lầu.
Tất nhiên là Ôn Như Quy không có ý kiến gì.
Ai ngờ sau khi xuống lầu lại phát hiện ra sắc mặt của ông Ôn và chú Tông có chút kỳ quái.
Hình như hai người bọn họ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thi thoảng không cẩn thận chạm phải, trong mắt bọn họ cũng tràn đầy vẻ kỳ quái và phức tạp.
Giống như đồng tình, lại giống như áy náy, tóm lại là rất phức tạp.
Còn khi ánh mắt nhìn thẳng vào Ôn Như Quy, lại có vẻ như trợn mắt khinh bỉ.
Vốn dĩ chú Tông định tự mình xuống bếp nấu một bữa cơm trưa phong phú mời Đồng Tuyết Lục ăn, nhưng vì phát hiện ra chuyện trước đó, tay chú ấy run rẩy lợi hại, cho nên đành phải qua nhà ăn cách vách mua hai món thịt mang về.
Ông Ôn thay đổi hoàn toàn phong cách nhiệt tình trước đó, suốt bữa ăn đều không nói lời nào với Đồng Tuyết Lục.
Khiến hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đều rất buồn bực.