Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 300: Ly trà xanh thứ ba trăm
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:37:05
Lượt xem: 227
Rất nhanh hai người đã về tới khu tập thể gia đình quân nhân, bảo vệ cổng nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, lập tức nhận ra ngay.
Ôn Như Quy không giới thiệu với anh ta, kiêu ngạo chở người về nhà mình.
Vân Chi
Hôm nay ông Ôn dậy sớm hơn thường ngày, còn tranh nhau phòng tắm với Ôn Như Quy.
Ôn Như Quy muốn tắm rửa gội đầu, ông ấy cũng muốn tắm rửa gội đầu, khiến chú Tông nhìn thấy lắc đầu liên tụ.
Theo lời ông Ôn nói thì, Ôn Như Quy gặp bạn gái phải chải chuốt một phen, chẳng lẽ ông ấy gặp cháu dâu tương lai không cần chải chuốt sao?
Có lẽ do mấy chữ “Cháu dâu tương lai” làm Ôn Như Quy quá sung sướng, nên anh đã tự động nhường quyền ưu tiên sử dụng phòng tắm cho ông ấy.
Vừa đến cửa nhà, Đồng Tuyết Lục bước xuống xe đã trông thấy ông Ôn đang tươi cười xán lạn, nói chuyện với một ông lão khác.
Cô suy nghĩ một lát, mới nhớ ra người này là chú Tông, lính cần vụ của ông Ôn.
Ông Ôn: “Tuyết Lục, cháu tới rồi ra, mau vào nhà ngồi đi.”
Đồng Tuyết Lục lấy đồ ăn cô mang đến đang treo trên xe đạp xuống: “Ông nội Ôn, cháu làm một chút đồ ăn vặt, hy vọng có thể phù hợp với khẩu vị của ông.”
Hai mắt ông Ôn sáng rực, cười càng xán lạn hơn: “Hợp hợp, chắc chắn phù hợp.”
Chỉ cần là đồ ăn do cháu dâu tương lai làm, món gì cũng phù hợp!
Đồng Tuyết Lục đưa đồ cho chú Tông, sau đó mới bắt đầu quan sát nhà bọn họ.
Chậc chậc, ông Ôn quả nhiên không đơn giản.
Trong niên đại này vậy mà đã có thể ở trong nhà lầu rồi, tuy rằng chỉ là hai tầng, nhưng đã tương đương với biệt thự đời sau.
Trước cửa nhà còn có vườn hoa nhỏ, trồng hoa cỏ và rau dưa, thu dọn vô cùng gọn gàng.
Sua khi vào phòng, cô liếc mắt nhìn qua đã trông thấy chiếc tivi trong ngăn tủ.
Lại lần nữa cô khẳng định nhà họ Ôn... Rất có tiền.
Ông Ôn và chú Tông vô cùng nhiệt tình, bảo cô cứ coi nơi này như nhà mình vậy, đừng bao giờ khách sáo.
Đồng Tuyết Lục đã chuẩn bị trước sẽ bị bọn họ hỏi thăm tình hình gia cảnh rồi, không ngờ ông Ôn lại không hỏi câu nào.
Ngồi trong nhà chơi một lát, ông Ôn bảo Ôn Như Quy dẫn Đồng Tuyết Lục đi thăm quan mỗi nơi một chút, ông ấy có chút việc phải ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt Ôn Như Quy và chú Tông đã hiểu được.
Ông ấy muốn đi ra ngoài khoe khoang, khả năng lỗ tai của ông Khương lại gặp nạn rồi.
Sau khi ông Ôn cầm đồ ăn vặt ra ngoài, chú Tông cũng đi theo.
Lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục tới nhà chơi, anh phải chuẩn bị cơm trưa cho cô, phải nấu ngon một chút mới được.
Vốn dĩ Ôn Như Quy định dẫn Đồng Tuyết Lục đi dạo một vòng quanh khu tập thể gia đình quân nhân.
Không ngờ Đồng Tuyết Lục lại nói: “Trời nắng quá, em không muốn ra ngoài, à đúng rồi, em có vài đề thi vật lý muốn hỏi anh, phòng anh ở chỗ nào?”
Hôm nay cô qua đây, mục đích quan trọng nhất chính là tham quan phòng của Ôn Như Quy.
Nhìn thấy đôi mắt hạnh linh động như nước hồ thu của cô, trái tim Ôn Như Quy lại đập thình thịch: “Phòng anh ở lầu hai, anh dẫn em qua đó.”
Nói xong anh đi trước dẫn đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-300-ly-tra-xanh-thu-ba-tram.html.]
Vào trong phòng Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục quan sát một chút.
Giống hệt như những gì cô tưởng tượng, sạch sẽ đơn giản, chuẩn phòng của thẳng nam.
Nhìn thấy cô không lộ ra biểu cảm thất vọng, lúc này Ôn Như Quy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Em muốn hỏi anh đề vật lý gì?”
Đồng Tuyết Lục có chuẩn bị trước, cô lấy quyển vở trong túi xách quân đội của mình ra, đưa cho Ôn Như Quy.
Sau khi ngồi xuống bàn, Ôn Như Quy nghiêm túc phân tích đề bài cho cô.
Thật ra những đề thi này Đồng Tuyết Lục đều biết làm, chẳng qua là cô muốn mượn cớ để ở chung với anh nhiều hơn một chút mà thôi.
Đáng tiếc thẳng nam chỉ một lòng giải đề.
Khiến cô không nhịn được âm thầm khinh bỉ.
Nhưng cô cũng sợ ông Ôn và chú Tông có thể sẽ quay về bất cứ lúc nào, cho nên không dám làm chuyện xấu.
Dù sao mặt Ôn Như Quy cũng quá dễ đỏ.
Hai người ngồi bên nhau vai kề vai, ngây thơ giảng giải đề thi vật lý.
Một lúc lâu sau, vì dáng ngồi của Đồng Tuyết Lục không đúng, cô cảm thấy chân mình tê rần lên.
“Ui da chân em... Như Quy, anh mau giúp em mát xa chân một chút, chân em tê quá...”
Nghe thấy thế, Ôn Như Quy sửng sốt, trái tim đập thình thịch.
Ánh mắt dừng trên cẳng chân cô, hô hấp thiếu chút nữa đã đình trệ.
Anh hít sâu vài hơi, sau đó mới ngồi xổm xuống đặt tay lên trên cẳng chân cô.
Anh vừa chạm tay vào, Đồng Tuyết Lục đã kêu lên: “Ui, anh nhẹ chút!”
Mặt Ôn Như Quy lập tức đỏ bừng, bàn tay đang nắm lấy chân cô khẽ run rẩy.
Lúc này chú Tông đang định lên lầu, vốn dĩ chú ấy muốn hỏi Đồng Tuyết Lục có kiêng món gì không, ai ngờ vừa đi đến nửa đường đúng lúc lại nghe thấy tiếng kêu ấy.
Chú Tông ngơ ngẩn.
Mặt chú Tông trắng bệch.
Chú Tông run rẩy.
Ông Ôn ra ngoài khoe khoang về nhà, nhìn thấy chú Tông đứng run rẩy giữa cầu thang, giống như bị động kinh thì không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Ông bước đến, đang định hỏi chú ấy làm sao vậy, thì...
Đột nhiên một tiếng kêu truyền đến từ trên lầu: “Ui da, anh nhẹ chút... Đau quá... A...”
Ông Ôn trợn trừng mắt.
Sắc mặt ông Ôn xanh mét.
Hai tay ông Ôn run rẩy.
Ban ngày ban mặt vậy mà Ôn Như Quy dám làm thế với con gái nhà người ta trong phòng…
Đúng là phát rồ rồi!
Súc sinh!!!