Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 299: Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:36:42
Lượt xem: 220
Buổi tối về đến nhà, cô trực tiếp xuống bếp làm bánh ngọt.
Vì khi Đồng Miên Miên bị sốt cô đã đáp ứng sẽ làm đồ ăn ngon cho cô bé, nhưng yết hầu của cô bé vẫn chưa khỏi hẳn, cô không dám làm món ăn nào dễ gây nóng.
Bởi vậy sáng nay trước khi đi làm, cô đã ngâm một chút đậu xanh.
Bây giờ vừa lúc có thể làm thành bánh đậu xanh.
Bởi vì ngày mai còn phải đến nhà họ Ôn, cô trực tiếp làm nhiều hơn một phần, sau đó làm thêm ít bánh quy nữa.
Mấy ngày qua cô đã làm được một ít chà bông và bò viên rồi, vốn dĩ định đợi đến ngày mai sẽ qua bưu điện một chuyến gửi cho Ôn Như Quy, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, mai đưa thẳng cho anh là được.
Nhìn thấy có đồ ăn ngon, Đồng Miên Miên vui vẻ đến mức lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, cười vô cùng ngọt ngào.
“Chị, em thích chị nhất.”
Đồng Tuyết Lục thấy cô bé bị ôm một trận, khuôn mặt nhỏ gầy đi không ít, thì rất đau lòng: “Chị cũng thích Miên Miên nhất.”
Đồng Gia Tín ở bên cạnh đang ăn bánh đậu đỏ, lập tức lắc m.ô.n.g chạy tới: “Miên Miên, trước đó không phải em nói em thích anh hai nhất à? A, anh biết rồi, em thay lòng đổi dạ, em là loại con gái hư hỏng.”
Miệng Đồng Miên Miên há hốc thành hình chữ “O” giống như đang nói “Hóa ra mình là loại con gái hư hỏng, phải làm sao bây giờ”.
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cô bé, Đồng Tuyết Lục cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Sau khi ăn bánh ngọt xong, cô dẫn ba anh em đến phòng học.
Khoảng thời gian này cô ôn tập lại sách giáo khoa cấp hai, tuy rằng tiến độ hơi chậm, nhưng tốt xấu gì đã nhớ lại được một chút kiến thức.
Cô lấy sách giáo khoa cấp ba ra, vốn dĩ cho rằng sẽ rất đơn giản, nhưng vừa giở ra xem cô đã ngơ ngẩn.
Chương trình học cấp ba hiện tại và thời hiện đại hoàn toàn khác nhau, tuy rằng độ khó không cao, nhưng kiến thức rất rộng.
Mấu chốt là kiến thức cấp ba cô gần như đã quên sạch sẽ rồi, dù trước đây cô từng là học bá, bây giờ cũng không thể không đối mặt với sự thật sẽ phải bắt tay học lại từ đầu.
Cũng may đến sang năm mới bắt đầu khôi phục thi đại học, cô còn rất nhiều thời gian chuẩn bị.
Đương nhiên cô cũng không thể thiếu cảnh giác, trong lịch sử kỳ thi đại học đầu tiên có năm trăm bảy mươi vạn người tham gia, nhưng chỉ có hai mươi bảy vạn người trúng tuyển, đó mới chân chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.
Cho nên khoảng thời gian tiếp theo cô vẫn phải chăm chỉ ôn tập, học lại hết tri thức đã rơi rụng.
Vân Chi
Khi ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua sách vật lý, trong lòng lập tức nghĩ đến điều gì đó.
Hiếm khi được gặp mặt Ôn Như Quy, ngày mai bảo anh dạy cô vật lý đi.
Nghĩ đến dáng vẻ thẹn thùng đỏ mặt của Ôn Như Quy, cô không nhịn được khóe miệng lại cong lên.
Trong khu tập thể gia đình quân nhân.
Ông Ôn vừa về đến nhà, đã qua nhà ông Khương cách vách khoe khoang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-299-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi-chin.html.]
Khoe nhiều đến mức ông Khương không kiên nhẫn đuổi người, lúc này ông ấy mới ôm bánh táo đỏ về nhà.
Ôn Như Quy vừa về đến nhà, đã bắt đầu quét dọn vệ sinh với chú Tông.
Tuy rằng nhà cửa không bẩn, nhưng ngày mai là lần đầu tiên Đồng Tuyết Lục tới chơi, anh không muốn xảy ra bất cứ sai lầm nào.
Chú Tông cũng có ý nghĩ tương tự.
Chỉ có ông Ôn là khoe khoang không chịu nổi, còn đi tìm Tiểu Thất, Tiểu Bát tâm sự một lát, nói với chúng nó, tương lai không lâu nữa chúng nó sẽ bị làm thịt, khiến Tiểu Thất, Tiểu Bát sợ tới mức run bần bật, đêm hôm đó ngay cả đồ ăn cũng không ngó tới.
Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục đến tiệm cơm đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn trước, sau đó điều chế nước lẩu cay xong mới xin nghỉ ra ngoài.
Tuy rằng trình độ của Quách Vệ Bình vẫn chưa thể xuất sư, nhưng nấu vài món bình thường, cậu ta vẫn có thể làm tạm được.
Đồng Tuyết Lục vừa ra khỏi tiệm, đã trông thấy Ôn Như Quy đang cưỡi xe đạp đứng chờ trước cửa.
Ánh nắng đầu đông ấm áp chiếu lên người anh, khiến mái tóc anh chuyển sang màu vàng rực rỡ, giống như cả người được mạ một tầng ánh sáng vậy.
Anh đứng ở đó, nở nụ cười với cô, vừa đẹp trai lại vừa ấm áp.
Nhìn thấy anh, Đồng Tuyết Lục không nhịn được khóe miệng cũng cong lên: “Anh đến rồi à?”
Ôn Như Quy nở nụ cười xán lạn với cô, tim đập nhanh hơn: “Ừ, anh tới đón em.”
Nói xong anh xuống xe, tự nhiên nhận lấy đồ trong tay cô.
Đồng Tuyết Lục cũng không ngượng ngùng, đưa hết đồ cho anh treo trên đầu xe, sau đó ngồi lên yên sau.
Nhớ tới chuyện ngày đó ở trong ngõ nhỏ cô ôm eo mình, trong lòng Ôn Như Quy có chút mất mát.
Nếu như xung quanh không có ai thì tốt rồi, vậy thì cô ấy có thể ôm eo mình.
Sau khi ném bỏ tiếc nuối trong lòng, chân Ôn Như Quy giẫm lên bàn đạp, chở Đồng Tuyết Lục đi đến khu tập thể gia đình quân nhân.
Hôm nay bầu trời vô cùng trong xanh, vạn dặm không mây, khiến tâm trạng người nhìn cũng tốt theo.
Đột nhiên Đồng Tuyết Lục nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, có phải anh có đồng nghiệp tên là Chu Diễm không?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Ừ, làm sao vậy?”
Đồng Tuyết Lục cười, kể chuyện lần trước cô gặp phải khi đến bưu điện cho anh nghe: “Chỉ là không biết Chu Diễm đồng nghiệp của anh, có phải là Chu Diễm trong miệng nữ đồng chí kia hay không thôi.”
Khóe miệng Ôn Như Quy mấp máy: “Chính là cậu ta, lần trước cậu ta viết thư cho bạn gái mình, viết nhầm từ “Đừng bỏ” thành từ “Đánh rắm”, khiến bạn gái cậu ta tức giận đòi chia tay.”
Đồng Tuyết Lục nghe xong không nhịn được cười ha ha, vậy mà còn có chuyện khôi hài như vậy.
Suốt quãng đường đi, đều là tiếng cười của cô.
Ôn Như Quy ngồi trước nghe cô cười, cảm thấy tâm trạng như đang bay bổng trên không trung vậy.