Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 298: Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:36:20
Lượt xem: 204
Khi Đồng Tuyết Lục đang nói Thái Xuân Lan, một chiếc xe đạp dừng lại trước cửa tiệm cơm.
Phương Tĩnh Viện nhìn Thái Xuân Lan nói: “Chị dâu Xuân Lan, sao chị lại ở chỗ này? Vừa rồi còn nghe thấy chị mắng giám đốc Đồng là kẻ vong ân phụ nghĩa, sao chị lại nói như vậy?”
“Khi cha mẹ giám đốc Đồng qua đời, nhà họ Đồng bên này không giúp đỡ gì cả, một mình giám đốc Đồng phải nuôi dưỡng ba người em trai em gái, nhà họ Đồng chị đã từng giúp đỡ cô ấy chút nào chưa?”
“Khi giám đốc Đồng gặp khó khăn ba lần bốn lượt, nhà họ Đồng chị đều giả chết, chưa từng nghĩ tới chuyện vươn tay giúp đỡ một phen, bây giờ chị còn không biết xấu hổ nói giám đốc Đồng là kẻ vong ân phụ nghĩa?”
Vừa rồi có vài người nghe Thái Xuân Lan nói thế, trong lòng cũng cảm thấy Đồng Tuyết Lục đúng là có vài phần quên ơn.
Nhưng bây giờ sau khi nghe Phương Tĩnh Viện nói xong, lập tức làm cỏ đầu tường, trong lòng nghiêng hẳn về phía Đồng Tuyết Lục.
“Tôi nhổ vào, thấy cô ta nói đúng lý hợp tình như vậy, tôi còn tưởng rằng cô ta có lý, hóa ra cả nhà đều là kẻ thích chiếm lợi từ người khác.”
“Đúng thế, đúng là ghê tởm c.h.ế.t người, vậy mà còn mặt mũi tới đây ăn chùa, còn mang theo cả nhà tới đây nữa, cả nhà đều là phần tử xấu!”
“Còn không phải vậy sao, cô ta làm việc ở đồn công an nào? Mai tôi phải đi cử báo cô ta mới được! Người như vậy, lấy đâu ra tư cách làm công bộc của nhân dân?”
Người nhà mẹ đẻ Thái Xuân Lan nghe thấy lời này, mặt lúc đỏ lúc trắng, hận không thể tìm một kẽ nẻ nào đó để chui vào.
Thái Xuân Lan tức giận đến mức n.g.ự.c lên xuống phập phồng, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.
Nếu như ngày mai thật sự có người cử báo mình thì phải làm sao bây giờ?
Đều tại con tiện nhân Đồng Tuyết Lục kia, nếu như cô ta trực tiếp để mình vào, không phải là không có chuyện gì rồi sao?
Đồng Tuyết Lục lười đi để ý đến chị ta, bảo Quách Xuân Ngọc đuổi chị ta ra ngoài.
Thật ra vừa rồi cô có thể đóng giả một đóa hoa sen trắng đáng thương, lấy lòng đồng tình của mọi người giống như trước đây, nhưng nếu cô làm như vậy, cũng sẽ mang đến hậu quả không tốt.
Mọi người sẽ cảm thấy cô quá nhu nhược, vừa gặp chuyện đã rớt nước mắt.
Hiện giờ cô đã là giám đốc tiệm cơm, hơn nữa cô còn chưa đến mười chín tuổi,
một khi tạo cho người ta ấn tượng cô quá nhu nhược, vậy thì sẽ có rất nhiều người đến dẫm đạp lên cô.
Cho nên cô mới dùng biện pháp cứng rắn nhất, chính diện đánh ngược lại.
Nếu như không phải có Phương Tĩnh Viện tới đây đúng lúc, khả năng sẽ có một số người cảm thấy cô là kẻ vô ơn, nhưng làm kẻ vô ơn vẫn tốt hơn làm hoa sen trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-298-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi-tam.html.]
Hiện giờ thân phận của cô đã khác trước rồi, cô muốn nói cho mọi người biết, cô không phải một đóa hoa mềm yếu, mà là một đóa hoa bá vương.
Nếu ai dám bắt nạt cô, vậy thì cứ phóng ngựa tới đây thử xem!
Thái Xuân Lan tức giận đến mức sắp hộc máu, nhưng bị nhiều người chỉ vào mặt mắng như vậy, chị ta cũng không còn mặt mũi nào ở lại nữa, đen mặt cắm đầu chạy mất.
Thái Xuân Lan vừa đi khỏi, lúc này hàng ngũ mới tiếp tục gọi món ăn.
Đợi khi người xếp hàng trước cửa tiệm đã mua xong hết, Phương Tĩnh Viện mới bước đến nói với Đồng Tuyết Lục: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ lén lút của cô ta, thì giao nốt việc trong tay cho đám người Mạnh Thanh Thanh, còn mình thì đi theo Phương Tĩnh Viện đến một góc khuất.
“Vừa rồi cảm ơn cậu.”
Phương Tĩnh Viện xua tay: “Chúng ta là chị em, khách khí cái gì? Thật sự không ngờ chị Xuân Lan lại là người ham món lợi nhỏ như vậy, khi về khu tập thể, tôi phải nói với mọi người một phen mới được.”
Đồng Tuyết Lục không tỏ ý kiến.
Phương Tĩnh Viện cẩn thận nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, nếu người nhà cậu giới thiệu đối tượng cho cậu xem mắt, mà cậu lại không thích đối phương, cậu sẽ từ chối thế nào?”
Đồng Tuyết Lục khẽ nhướng mày: “Vì sao cậu lại không thích đối phương?”
Phương Tĩnh Viện bĩu môi: “Vẻ ngoài của anh ta khó coi, giống hệt củ khoai tây vậy.”
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã cười lăn lộn: “Vậy anh ta thích con gái kiểu gì?”
Phương Tĩnh Viện chớp chớp mắt: “Anh ta thích con gái kiểu gì thì có liên quan gì với tôi? Tôi chỉ biết tôi không thích anh ta thôi.”
Đồng Tuyết Lục: “Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu cậu không muốn anh ta thích cậu, thì cứ làm những việc giống loại người mà anh ta ghét nhất.”
“Ví dụ như nếu anh ta thích loại người dịu dàng săn sóc, vậy thì cậu cứ nói chuyện bừa bãi khiến người ta khó chịu, nếu anh ta thích loại hình xinh đẹp đáng yêu, thì cậu đóng giả con cọp mẹ, dù sao cứ làm ngược lại loại hình anh ta thích là được.”
Nghe thấy thế, hai mắt Phương Tĩnh Viện sáng rực lên: “Tuyết Lục, cậu đúng là quá thông minh! Sao tôi lại không nghĩ tới điểm này nhỉ?”
Đồng Tuyết Lục: “Còn chuyện gì khác không?”
Phương Tĩnh Viện lắc đầu: “Hết rồi, tôi còn phải nhanh chóng quay về, đợi tôi vứt bỏ củ khoai tây nam kia, tôi lại đến tìm cậu!”
Nói xong, cô ta leo lên xe đạp, chân giẫm xuống rất nhanh đã biến mất.
Đồng Tuyết Lục lắc đầu dở khóc dở cười.
Vân Chi