Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 295: Ly trà xanh thứ hai trăm chín mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:35:09
Lượt xem: 198
Sau đó Đồng Tuyết Lục trình lên báo cáo tổng kết và bảng biểu công bố thành tích mình đã hoàn thành từ trước.
Trưởng phòng Lâm tùy ý lật xem một chút, vừa xem hai mắt đã lập tức tỏa sáng.
Trước đây ông ta từng nhận được không ít báo cáo tổng kết, nhưng mà đều làm rối rắm như cứt chó vậy, không những rối tinh rối mù, còn viết rất mơ hồ.
Nhưng bản báo cáo do Đồng Tuyết Lục nộp lên lại khác, trật tự rõ ràng, dùng bảng biểu ghi chép chỉnh tề từng mục từng khoản, khiến người ta vừa xem đã hiểu ngay.
Không tồi, nữ đồng chí này thật sự không tồi!
Năng lực công tác đã vượt qua rất nhiều nam đồng chí.
Ấn tượng của trưởng phòng Lâm về Đồng Tuyết Lục càng tốt hơn.
Sau khi tan họp, có vài giám đốc tiệm cơm lén lút đến chỗ trưởng phòng Lâm, đề nghị với ông ta bảo Đồng Tuyết Lục cống hiến ra phương pháp nấu lẩu cay, để các tiệm cơm khác cũng nâng cao lợi ích.
Trưởng phòng Lâm chưa đồng ý, cũng chưa từ chối ngay, chỉ bảo bọn họ quay về chờ đợi tin tức.
**
Căn cứ nghiên cứu khoa học.
Hôm nay Chu Diễm ra ngoài quay về, dáng vẻ khoe khoang không chịu nổi.
Hoàng Khải Dân không quen nhìn dáng vẻ khoe khoang này của anh ta, bèn hỏi: “Chu Tiêu Chảy, mới sáng sớm ra cậu đã uống lộn thuốc gì đó?”
Chu Diễm vung nắm đ.ấ.m về phía Hoàng Khải Dân: “Hoàng Cẩu Đản, cậu còn dám gọi tôi là Chu tiêu chảy nữa, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.”
Hoàng Khải Dân cười nói: “Ai bảo cậu nói chuyện không giữ lời? Cậu gặp được chuyện tốt gì à, cười miệng sắp ngoác đến tận mang tai rồi kìa!”
Chu Diễm lấy một tấm ảnh nhỏ từ trong túi áo ra, nhìn ảnh chụp cười tủm tỉm, nói: “Bạn gái tôi gửi ảnh cho tôi, sau này ngày nào tôi cũng được nhìn mặt cô ấy rồi.”
Hoàng Khải Dân thấy thế bĩu môi: “Tôi còn tưởng có chuyện gì nữa, tôi đã có ảnh chụp của bạn gái mình từ lâu rồi.”
Ôn Như Quy ở bên cạnh, lông mi khẽ rung động, không hé răng.
Anh không có, anh thua rồi.
Chu Diễm lập tức phát hiện ra Ôn Như Quy có gì đó không thích hợp, trưng ra khuôn mặt gọi đòn, cười hỏi: “Như Quy, bạn gái cậu có cho cậu ảnh chụp của cô ấy không?”
Ôn Như Quy: “Không.”
“Ha ha ha, tôi biết ngay cậu không có mà.” Chu Diễm cười rất gọi đòn.
Hoàng Khải Dân ở bên cạnh cũng cảm thấy kiêu ngạo một phen.
Cuối cùng cũng thắng được Ôn Như Quy một keo rồi.
Cơm trưa ôm đó, Ôn Như Quy ăn uống trầm mặc hơn ngày thường rất nhiều.
Vừa đến giờ làm việc buổi chiều, anh đã đi đến phòng làm việc của viện trưởng.
Viện trưởng Trang Chính Huy thấy anh tới xin nghỉ, thì ngẩng đầu lên nhìn anh: “Muốn xin nghỉ về gặp bạn gái à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-295-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-chin-muoi-lam.html.]
Lỗ tai Ôn Như Quy hơi đỏ: “Vâng.”
Vân Chi
Viện trưởng Trang cười nói: “Trước đây tôi còn lo lắng cậu sẽ ế vợ cả đời, bây giờ xem ra tôi đãy lo lắng dư thừa rồi.”
Ôn Như Quy không hé răng, nhưng trong lòng nghĩ đến Đồng Tuyết Lục, ánh mắt chậm rãi trở nên dịu dàng.
Cả người nhìn có sức sống hơn trước đây rất nhiều.
Viện trưởng Trang thấy thế, càng cười vui vẻ hơn.
Đàn ông độc thân trong căn cứ lại bớt đi một người, tốt quá.
Ôn Như Quy muốn đem lại niềm vui bất ngờ cho Đồng Tuyết Lục, vì thế không gọi điện thoại báo trước.
Thật ra muốn gọi điện thoại anh cũng không biết nên gọi tới đâu, nhà họ Đồng không lắp điện thoại, tiệm cơm cũng không có.
Giữa trưa ngày hôm sau, ông Ôn lại tới tiệm cơm ăn cơm.
Khả năng bởi vì trời mưa, cho nên hôm nay rất ít người tới tiệm cơm.
Bên ngoài trời lạnh đến mức khiến hai hàm răng người ta va vào nhau, ông Ôn uống một ngụm canh nóng, ăn vô cùng thoải mái.
Sau khi ăn xong, đột nhiên ông thở dài một hơi.
Hai mắt nhìn về phía Đồng Tuyết Lục đang ngồi, thấy Đồng Tuyết Lục không qua bên này, ông lại thở dài một hơi nữa.
Tiếng thở dài ấy so với tiếng trâu thở còn lớn hơn, Đồng Tuyết Lục muốn không nghe thấy cũng không được.
Qua nhiều ngày như vậy, Đồng Tuyết Lục coi như cũng đã thân quen với ông lão này rồi, vì thế cô qua đó hỏi: “Ông ơi, sao lại thở dài thế?”
Ông Ôn lại thở dài một hơi, lắc đầu: “Con cháu bất hiếu, khiến lòng ông khó chịu!”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Ông Ôn: “Con trai ông là loại chày gỗ nửa ngày không nói một câu, cháu trai ông cũng là loại chày gỗ, bọn họ để một mình lão già góa bụa này ở nhà, ngày thường ông muốn tìm người nói chuyện cũng không biết nói với ai!”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục thầm nghĩ, quả nhiên là thế: “Con dâu ông đâu? Thím ấy cũng là chày gỗ sao?”
Ông Ôn nhăn mày lại: “Cô ta thì ngay cả chày gỗ cũng không bằng! Không nói tới bọn họ nữa, ông kể cho cháu nghe chuyện này, cháu trai ông vừa có bạn gái, ông bảo nó dẫn về nhà cho ông gặp mặt, vậy mà nó lại không muốn!”
Đồng Tuyết Lục thấy dáng vẻ lắc đầu thở dài của ông ấy, thì cảm thấy ông ấy rất đáng thương.
Con trai, con dâu và cháu trai đều là chày gỗ, chuyện này cũng quá xui xẻo nhỉ?
Đồng Tuyết Lục: “Hay là ông thử nói chuyện tử tế với cháu trai mình một lần xem sao?”
Ông Ôn: “Có thể nói đều đã nói rồi, cháu trai chày gỗ kia của ông đều không đáp lại, đồng chí Đồng, cháu có thể gọi ông một tiếng ông nội, để ông thỏa mãn một lần được không?”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp ấm áp từ ngoài cửa truyền đến: “Ông nội.”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục nghĩ đến điều gì đó, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Ôn Như Quy đang đứng ở cửa: “Như Quy, sao anh lại quay về?”
Ông Ôn: “...”