Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 289: Ly trà xanh thứ hai trăm tám mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-07 15:26:27
Lượt xem: 225
Hôm nay Thái Xuân Lan quay về từ nhà mẹ đẻ, mang theo một tin tức: “Hiện giờ Đồng Tuyết Lục không chỉ làm thay vị trí đầu bếp, còn được bổ nhiệm làm giám đốc tiệm cơm.
Giám đốc mười tám tuổi, hơn nữa còn là nữ.
Đúng là từ trước đến giờ chưa có, sau này khả năng cũng sẽ không có!
Sau khi nhà họ Đồng biết tin tức này, trong lòng vừa khiếp sợ, vừa có chút cảm giác hối hận.
Nếu như trước đây tạo quan hệ tốt, khi Đồng Tuyết Lục gặp chuyện không khoanh tay đứng nhìn, bây giờ có phải có thể thường xuyên đến tiệm cơm ăn chùa một bữa rồi sao?
Hơn nữa, có người em gái/con gái làm giám đốc, nói ra ngoài cũng là chuyện vô cùng vẻ vang.
Ít nhất có thể diện hơn so với Đồng Chân Chân đang ở nông trường.
Thái Xuân Lan nói chuyện nước miếng bay tứ tung: “Nghe nói trước đây tiệm cơm từng xảy ra chuyện, không một người nào dám tới cửa ăn cơm, Đồng Tuyết Lục dùng cái bảng vàng danh dự kia, và món lẩu cay, lập tức khiến tiệm cơm nổi tiếng!”
“Nghe nói bây giờ muốn đến đó ăn cơm, còn phải xếp hàng lấy số, rất nhiều người đợi vài ngày cũng chưa thể ăn được lẩu tay, không biết món ăn đó rốt cuộc có hương vị thế nào...”
Mặt mẹ Đồng đen như nước sông Tô Lịch: “Ăn cơm thì ăn đi, sao còn nói nhiều như vậy? Nếu cô không muốn ăn thì ra ngoài!”
Thái Xuân Lan: “……”
Trong lòng mẹ Đồng cũng có chút hối hận, nhưng muốn bà ta vứt bỏ thể diện đến tìm Đồng Tuyết Lục trước, là chuyện không thể nào!
Buổi tối hôm đó sau khi tan tầm, Đồng Tuyết Lục vừa về đến nhà, m.ô.n.g còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài truyền đến.
Đồng Gia Tín nhanh chân chạy ra mở cửa, khi quay lại phía sau cậu dẫn theo vài người.
Người đi đầu tiên chính là Tô Việt Thâm đang bế Tiểu Cửu: “Đồng chí Đồng, xin lỗi muộn như vậy rồi còn đến đây quấy rầy gia đình cô.”
Nhìn thấy Tô Việt Thâm, Đồng Tuyết Lục vội vàng đứng dậy: “Chào anh đồng chí Tô.”
Tiểu Cửu vươn đôi tay với Đồng Tuyết Lục: “Chị, Tiểu Cửu rất nhớ chị!”
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng duỗi tay bế cậu bé: “Tiểu Cửu nhớ chị nên mới qua đây à?”
Tiểu Cửu gật đầu liên tục: “Còn nhớ cả chị Miên Miên nữa.”
“Miên Miên ngủ rồi, khả năng không có cách nào gặp mặt Tiểu Cửu.”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế nhịn không được bật cười, còn gọi Miên Miên là chị, thật ra cậu bé lớn hơn Miên Miên một tuổi, năm nay bốn tuổi rưỡi.
Lông mày Tiểu Cửu nhíu lại, vươn một ngón tay ra: “Vậy em có thể đến nhìn chị ấy một cái được không? Chỉ nhìn một cái.”
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cậu bé: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-289-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-tam-muoi-chin.html.]
Hai mắt Tiểu Cửu lập tức sáng ngời, bò xuống khỏi người cô, cũng không cần ai dẫn đường, tự mình nhấc đôi chân ngắn ngủn lên chạy vào trong phòng.
Tô Việt Thâm thấy thế, ánh mắt sâu không thấy đáy như nghĩ đến điều gì.
Trước đây anh ta còn cảm thấy kỳ quái sao Tiểu Cửu có thể ở chung với nhà họ Đồng tốt như vậy, không ồn ào, không gây chuyện, sau khi về còn thường xuyên nhắc đến nhà họ Đồng.
Bây giờ anh ta đã hiểu được ít nhiều rồi.
Tuy rằng cha mẹ Đồng c.h.ế.t sớm, trong nhà chỉ có mấy đứa trẻ, nhưng mà chị cả Đồng Tuyết Lục kia dạy dỗ mấy đứa em trai em gái vô cùng tốt.
Tiểu Cửu ở nhà họ Đồng còn tự tại hơn ở nhà họ Cố, ngược lại nhà họ Cố dạy dỗ cậu bé rối tinh rối mù.
Năm nay Tiểu Cửu đã bốn tuổi rồi, thế mà tên chính của mình và người nhà cũng không biết, vừa bị bắt cóc, ngay cả nhà cũng không tìm về được.
Mỗi lần nhớ tới chuyện này anh ta đều vô cùng bực bội.
Đúng lúc ấy, người đi sau cũng đã vào phòng.
Tô Việt Thâm nhanh chóng giới thiệu: “Đây là cha và mẹ tôi, đây là em trai tôi, trước đây ít nhiều nhờ cô cứu Tiểu Cửu, chúng tôi vẫn luôn muốn tự mình tới nhà cảm ơn, nhưng vì vừa mới về Kinh Thị, còn phải xử lý rất nhiều chuyện, cho nên mới chậm trễ đến tận bây giờ, xin đồng chí Đồng thứ lỗi.”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục chào hỏi hai ông bà Tô.
Mẹ Tô kéo tay Đồng Tuyết Lục vô cùng kích động: “Đồng chí Đồng, lần này ít nhiều nhờ có cháu, nếu không, chỉ sợ chúng ta sẽ không còn được gặp lại Tiểu Cửu nữa.”
Bây giờ nhớ lại bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi.
Bà thật sự không ngờ lòng người lại đáng sợ như vậy, từ nhỏ Lại Mộ Thanh đã lớn lên ở nhà họ Cố, cô ta không cảm thấy biết ơn còn chưa tính, vậy mà lại lấy oán trả ơn!
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Đều là chuyện cháu nên làm.”
Cha Tô: “Không phải chuyện nên hay không nên, nếu đổi thành người khác, trong tình cảnh ấy chưa chắc đã có thể phát hiện ra chuyện không thích hợp, cháu là quý nhân của Tiểu Cửu, chúng tôi cảm ơn cháu!”
Nói xong cha Tô cúi người cảm ơn Đồng Tuyết Lục, sau đó bảo con thứ hai đưa đồ mang đến cho cô.
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới nhìn thấy đồ bọn họ mang đến, ngoài sữa mạch nha, kẹo sữa và bánh ngọt ra, còn có ca một chiếc tivi.
Hiện tại một chiếc tivi màu mười tám inche có giá một nghìn bốn trăm năm mươi tệ, hai mươi inche một nghìn sáu trăm năm mươi tệ.
Nhà họ Tô này đúng là lắm tiền thật.
Vừa mới sửa lại án xử sai quay về, đã có thể mua được tivi đắt như vậy rồi, quan trọng nhất là tivi còn không dễ mua được.
Xem ra nhà họ Tô này còn có bản lĩnh hơn so với những gì cô tưởng tượng.
(Thích truyện thì thả tim và bình luận giúp mình để truyện đỡ flop nhé! Cám ơn các tình iu)