Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 280: Ly trà xanh thứ hai trăm tám mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:08:40
Lượt xem: 156
Lúc này trời đã qua thu, nhưng trên đầu Ôn Như Quy lại đổ đầy mồ hôi: “Sao em không nói với anh trước, để anh đến bến xe đón em.”
Đồng Tuyết Lục lấy khăn tay trong túi xách quân đội ra, đưa cho anh: “Như vậy sẽ không còn niềm vui bất ngờ nữa.”
Ôn Như Quy nhận lấy khăn tay, thầm nghĩ, lần này đúng là niềm vui bất ngờ thật.
Mấy ngày hôm trước tâm trạng anh còn ở dưới đáy cốc, bây giờ đã lập tức xông lên tận trời rồi, quá kích thích.
Hai mắt bảo vệ nhìn tới nhìn lui trên người bọn họ: “Nghiên cứu viên Ôn, vị này chính là bạn gái của cậu à?”
Ôn Như Quy ưỡn ngực, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, là bạn gái tôi.”
Bảo vệ: “Bạn gái cậu xinh thật đấy, rất xứng đôi với cậu.”
Hai mắt Ôn Như Quy càng sáng hơn: “Cảm ơn.”
Đồng Tuyết Lục đứng bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ ưỡn n.g.ự.c của anh, thiếu chút nữa đã không nhịn được bật cười.
Ôn Như Quy quay đầu sang, nhìn về phía cô, nói: “Chúng ta vào trong thôi.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu.
Vân Chi
Ôn Như Quy lập tức nhận lấy hết đồ trong tay cô, tự mình xách.
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu chớp chớp mắt với anh: “Cảm ơn anh, bạn trai em tốt quá.”
Không hề bất ngờ chút nào.
Lỗ tai Ôn Như Quy đã lập tức đỏ ửng lên.
**
Suốt quãng đường đi vào căn cứ, Ôn Như Quy vừa đỏ mặt vừa giới thiệu cho cô về nơi anh làm việc.
Đương nhiên đều là giới thiệu cơ bản, những chuyện cơ mật khác anh không hề nhắc đến, Đồng Tuyết Lục cũng sẽ không hỏi.
Sau khi vào trong căn cứ.
Mọi người nhìn thấy bên cạnh Ôn Như Quy có thêm một cô gái, hơn nữa còn là cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp như vậy, thì tế bào hóng hớt trên người lập tức bị kích thích.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Đồng Tuyết Lục, âm thầm nói nhỏ với nhau.
“Cô gái bên cạnh nghiên cứu viên Ôn là ai vậy? Trước đây nghe nói cậu ấy đã có bạn gái, không phải cô ấy chính là bạn gái của nghiên cứu viên Ôn chứ?”
“Không biết, nhưng cậu nhìn vẻ mặt của nghiên cứu viên Ôn xem, dịu dàng đến mức nào kìa, tôi quen biết cậu ấy nhiều năm như vậy rồi, còn chưa từng thấy biểu cảm này trên mặt cậu ấy bao giờ đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-280-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-tam-muoi.html.]
“Anh nói đúng, tôi đoán tám chín phần mười cô gái kia chính là bạn gái của cậu ấy!”
Hoàng Khải Dân cầm một tập báo cáo ra khỏi văn phòng, đúng lúc gặp phải Ôn Như Quy.
Khi anh ta nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đi bên cạnh Ôn Như Quy, tập tài liệu trong tay lập tức rơi xuống mặt đất kêu “Bộp” một tiếng.
Có điều rất nhanh Hoàng Khải Dân đã lấy lại tinh thần, anh ta lập tức nhặt tập tài liệu dưới đất lên, chạy tới nói: “Vừa rồi thấy cậu vội vội vàng vàng như thế, hóa ra là đi đón người, vị này là...”
Ôn Như Quy nhìn về phía Đồng Tuyết Lục: “Vị này chính là bạn gái tôi, đồng chí Đồng.”
Sau đó lại giới thiệu Hoàng Khải Dân với Đồng Tuyết Lục: “Vị này chính là đồng nghiệp với anh trong căn cứ, họ Hoàng.”
Hoàng Khải Dân chớp chớp mắt.
Sao anh ta cảm thấy khi giới thiệu mình, Ôn Như Quy có chút qua loa thế nhỉ? họ Hoàng, tính ra chỉ có đúng hai chữ, ngay cả tên cũng không giới thiệu, làm vậy cũng được sao?
Có điều bây giờ không phải lúc so đo, anh ta quay đầu nhìn về phía Đồng Tuyết Lục: “Chào cô, đồng chí Đồng, trước đây đã nghe Như Quy nhắc đến cô rồi, rất vui được gặp cô.”
Đồng Tuyết Lục khẽ cong môi: “Chào anh, đồng chí Hoàng, trước đây tôi chưa bao giờ nghe thấy Như Quy nhắc tới anh.”
“...”
Khóe miệng Hoàng Khải Dân run rẩy hai cái, gượng cười, nói: “Chắc là ngày thường Như Quy tương đối ít nói, đúng rồi, hôm nay đồng chí Đồng tới đây, là cố ý tới chúc mừng sinh nhật Như Quy...”
Anh ta còn chưa nói hết lời, đã bị Ôn Như Quy cắt ngang: “Hai ngày nay không phải công việc thực nghiệm của cậu đang rất vội sao? Chúng tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Hoàng Khải Dân: “...” Tôi không cảm thấy bị quấy rầy mà.
Nhưng Ôn Như Quy đã dẫn Đồng Tuyết Lục đi về phía phòng làm việc của mình rồi.
“...”
Vào trong phòng làm việc của Ôn Như Quy, Đồng Tuyết Lục quan sát xung quanh một chút.
Diện tích không lớn lắm, nhưng thu dọn vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp.
“Anh đi rót cho em cốc nước.”
Nói xong, Ôn Như Quy để đồ lên trên bàn, lấy một chiếc ca tráng men chưa từng dùng tới trong ngăn tủ ra.
Thấy anh đã ra ngoài, Đồng Tuyết Lục cũng bỏ bánh trứng gà, và thịt heo khô trong túi ra ngoài.
Đáng tiếc hiện tại chưa có bơ, chỉ có thể làm cho anh một chiếc bánh trứng gà đơn giản như vậy thôi.
Ôn Như Quy ra khỏi phòng làm việc, trên đường đi rửa cốc lấy nước gặp phải không ít đồng nghiệp ngẫu nhiên đi ngang qua.
Đám đồng chí ấy đều hỏi cùng một câu: “Nữ đồng chí kia là bạn gái cậu à?”