Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 278: Ly trà xanh thứ hai trăm bảy mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-06 12:07:27
Lượt xem: 267
Chu Diễm đột nhiên có cảm giác vận mệnh bị người ta bóp chặt.
Vì sao lần nào người xui xẻo cũng là mình?
Chu Diễm nhảy dựng lên giống như con khỉ: “Viện trưởng ngài đừng đi mà, cháu sai rồi, ngài không sợ vợ, người sợ vợ là cháu!”
Viện trưởng Trang lạnh lùng nhìn anh ta: “Bây giờ ngay cả bạn gái cậu còn không có, lấy đâu ra vợ?”
Lời này giống như một thanh đao cắm thẳng vào n.g.ự.c Chu Diễm!
“Viện trưởng... Viện trưởng à, ngài để người ta nghỉ đi mà...”
Chu Diễm kéo tay viện trưởng Trang lắc lư trái phải, từ xa nhìn lại, nếu như người không biết chuyện còn tưởng rằng hai người là một đôi tình nhân.
Viện trưởng Trang bị hành động của anh ta làm ghê tởm, cả người nổi đầy da gà, lập tức hất văng tay anh ta ra: “Cậu học được kiểu ghê tởm này ở đâu thế hả? Buổi chiều hết giờ làm qua phòng làm việc của tôi!”
Hai mắt Chu Diễm lập tức sáng lên: “Cảm ơn viện trưởng, viện trưởng ngài còn tốt bụng hơn cả cha ruột cháu!”
Ôn Như Quy và Hoàng Khải Dân nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Diễm, đều bĩu môi khinh bỉ.
Không ngờ vì xin nghỉ, thằng nhóc này còn giở cả trò làm nũng với viện trưởng.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, cả hai người đểu rùng mình một cái.
Viện trưởng Trang vừa ra khỏi nhà ăn, lông mày đã lập tức nhăn lại.
Rốt cuộc là do ai tiết lộ chuyện mình bị vợ quản nghiêm?
Chuyện ông ta sợ vợ, ngoài người trong nhà ra, chắc hẳn bên ngoài không ai biết mới phải.
Suốt quãng đường quay về ký túc xá, viện trưởng Trang vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, khi về gần đến nhà đột nhiên ông ta nhìn thấy cháu gái mình đang nói chuyện với bạn nhỏ nhà cách vách.
“Tớ nói cho cậu biết chuyện này, ở nhà tớ bà nội là lớn nhất, ngay cả ông nội tớ cũng phải sợ bà nội, bà nội tớ mắng ông nội, ông nội không dám cãi lại nửa lời...”
Viện trưởng Trang: “...”
Ngàn phòng vạn phòng, giặc trong nhà khó phòng.
Không ngờ người tiết lộ chuyện ông ta sợ vợ lại chính là cháu gái!
**
Hôm nay sau khi đến làm, Đồng Tuyết Lục nói với mấy người trong tiệm cơm chuyện ngày mai mình muốn xin nghỉ.
Mấy ngày vừa qua cô không làm gì cả, thật ra đều là cố ý.
Một khi bắt đầu bận rộn, cô sẽ không có cách nào xin nghỉ giữa chừng.
Cho nên mấy ngày nay cô mới không làm gì cả.
Đám người Mạnh Thanh Thanh gật đầu tỏ vẻ đã biết, trong tiệm cũng không có khách hàng nào tới ăn cơm, giám đốc có đến hay không cũng không sao cả.
Sau khi thông báo xong, Đồng Tuyết Lục tiện thể mua thêm đồ ăn dùng cho ngày mai, để bọn họ ở nhà tự nấu tự ăn.
Vân Chi
Tới giữa trưa, đột nhiên có người đến tiệm cơm.
Có điều người này không phải khách hàng, mà là Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng vào tiệm, quan sát một chút, rồi hỏi: “Không có ai tới ăn cơm sao?”
Đồng Tuyết Lục không ngờ chị ta sẽ tới đây, cô gật đầu cười nói: “Hiện giờ trong tiệm cơm này, ngay cả ruồi bọ cũng không muốn vào đâu, đúng rồi sao chị lại tới đây?”
Tuy rằng trường học cách tiệm cơm không xa lắm, nhưng trong trường cũng có nhà ăn, Khương Đan Hồng lại là người vô cùng tiết kiệm, cho nên từ trước tời giờ chưa lần nào đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-278-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bay-muoi-tam.html.]
Khương Đan Hồng: “Chị vẫn chưa ăn cơm, bây giờ còn món gì không, em tùy tiện làm giúp chị một phần là được.”
“Em nấu cho chị bát mỳ thịt kho nhé.”
Đồng Tuyết Lục nghĩ ngợi một lát, lập tức hiểu ra được.
Chị ta cố ý tới tiệm cơm là muốn ủng hộ mình.
Khương Đan Hồng gật đầu: “Được.”
Tuy rằng Khương Đan Hồng là người quen, nhưng đám người Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy có người đến ăn cơm, tinh thần vẫn phấn chấn.
Quách Vệ Bình vội vàng chạy vào phòng bếp giúp đỡ, khi Quách Xuân Ngọc lấy tiền và phiếu chỗ Khương Đan Hồng, giọng nói nhẹ nhàng hơn không ít..
Mạnh Thanh Thanh còn cố ý chạy tới hỏi Khương Đan Hồng có muốn uống nước không, khiến Khương Đan Hồng được sủng ái sinh ra lo sợ.
Nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn, Đồng Tuyết Lục bỏ mì sợi vào nước sôi chần qua, sau đó vớt ra cho vào trong nước lạnh.
Tiếp đến cô dùng một cái nồi khác để xào thịt, sau khi thịt đổi màu, cô cho thêm cà rốt, gừng, hành tỏi băm vào xào kỹ, rồi cho nước sôi vào.
Đợi nước dùng chín cô đập thêm trứng gà, và cho thêm rau xanh, cộng với chút gia vị, tưới nước dùng lên trên mì sợi, món mỳ thịt kho đã ra lò.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục định tự mình mang qua cho Khương Đan Hồng, nào ngờ Mạnh Thanh Thanh lại vội vàng bưng bát mỳ thịt kho lên nhanh chân chạy mất, giống như sợ cô cướp việc không bằng.
Nhìn dáng vẻ ấy khiến Đồng Tuyết Lục dở khóc dở cười, xem ra khi quay về vẫn nên cẩn thận làm lớn một lần thôi.
Khương Đan Hồng ngồi ngoài phòng ăn đã ngửi thấy mùi hương từ lâu rồi, sau khi nhìn thấy bát mỳ thịt kho, bụng không nhịn được phát ra tiếng kêu ùng ục đói khát.
Chị ta không quan tâm bát mỳ còn nóng, vội vàng dùng đũa gắp một miếng mỳ sợi bỏ vào miệng, hai mắt lập tức sáng lên.
Ngon quá!
Mỳ thịt kho sắc hương đầy đủ, màu đỏ rực vô cùng đẹp mắt, khiến người ta chỉ muốn ăn ngay. Thịt heo béo ngậy thơm nức, hòa quện với các nguyên liệu nấu ăn khác, cực kỳ mê người.
Chị ta hút mì sùn sụt, chưa đến mười phút đã ăn sạch một bát mỳ lớn.
Thấy Đồng Tuyết Lục nhìn mình, mặt chị ta hơi đỏ lên: “Đúng rồi, mai là sinh nhật đồng chí Ôn, không biết khi nào em định đi chúc mừng sinh nhật cậu ấy? Phiền em mang quà tặng cậu ấy giúp chị.”
Nói xong chị ta lấy quà đã chuẩn bị từ trước ra, cũng giống món quà lần trước tặng cho cô, là một chiếc bút máy nhãn hiệu Anh Hùng.
Đây là một món quà vô cùng có chừng mực.
Hơn nữa còn nhờ cô chuyển cho Ôn Như Quy.
Đồng Tuyết Lục cong môi: “Được, em nhất định mang quà tặng cho chính chủ, em thay mặt đồng chí Ôn cảm ơn món quà của chị trước nhé.”
Khương Đan Hồng cũng mỉm cười, dừng một chút, chị ta nói tiếp: “Hai cha con nhà họ Lâm đã bị bắt lại rồi, bị phán tù mười năm và tám năm.”
Đồng Tuyết Lục sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ ra là chị ta đang nói về chồng và cha chồng trước: “Chúc mừng chị, sau này chị có thể buông bỏ quá khứ bắt đầu cuộc sống mới rồi.”
Thật ra có một câu cô còn chưa nói, cô cảm thấy khả năng bên phía nhà họ Lâm sẽ không ngoan ngoãn chịu trận như vậy.
Nhưng cô không muốn nói ra chuyện mất hứng như vậy lúc này.
Trong mắt Khương Đan Hồng hiện lên vẻ thống khoái: “Cảm ơn, thời gian không còn sớm nữa, chị phải quay về trường học rồi.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, đứng dậy tiễn chị ta ra cửa.
Cô vừa ra khỏi cửa đã trông thấy có người nhìn về phía bên này xem xét, thấy Khương Đan Hồng ra ngoài, còn kinh ngạc nói: “Ui da vậy mà không trúng độc, thấy chị ta vào trong lâu như vậy chưa ra ngoài, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện rồi nữa.”
Đồng Tuyết Lục nghe thấy thế, âm thầm trợn trắng mắt.
Khương Đan Hồng thấy cô không thèm để ý, cũng không quan tâm đến những người đó, trực tiếp quay về trường học.