Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 277: Ly trà xanh thứ hai trăm bảy mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:06:16
Lượt xem: 148
Sau khi nhận tiền vốn kinh doanh, Đồng Tuyết Lục trực tiếp đi đến trạm mua nguyên liệu nấu ăn và cung tiêu xã mua đồ.
Quay lại tiệm cơm, đám người Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trong tay cô, đều sợ ngây người.
Mạnh Thanh Thanh: “Giám đốc Đồng, sao cô chỉ mua một chút nguyên liệu nấu ăn như vậy? Chỗ này căn bản không đủ!”
Hai người Quách Vệ Bình và Quách Xuân Ngọc cũng gật đầu.
Đồng Tuyết Lục: “Đủ rồi, trong hai ngày gần đây chắc hẳn sẽ không có ai tới cửa ăn cơm, số nguyên liệu nấu ăn này chuẩn bị cho chúng ta ăn.”
Đám người nghe thấy lời này, lập tức trầm mặc.
Tiệm cơm kiêng kị nhất là chuyện ngộ độc thức ăn, sau khi xảy ra chuyện Tào Đại Cương, tuy rằng cuối cùng chứng minh là do anh ta tự biên tự diễn, nhưng đa phần dân chúng bình sẽ không quan tâm nguyên nhân.
Trong mắt bọn họ chỉ biết đến, tiệm cơm này thiếu chút nữa đã xảy ra ngộ độc c.h.ế.t người.
Cho nên bây giờ, sau khi mở cửa buôn bán lại, chắc hẳn sẽ không có ai tới cửa ăn cơm.
Nếu không ai tới ăn cơm, vậy thì tiệm cơm này sẽ phải đóng cửa, bọn họ cũng sẽ thất nghiệp!
Đồng Tuyết Lục không an ủi bọn họ.
Quả nhiên, cả ngày hôm đó, không có một mống người nào tới ăn cơm.
Thi thoảng có vài người ở nơi khác đi ngang qua không biết định vào, cũng bị người khác khuyên lui lại.
Hai ngày tiếp theo cũng không có ai tới cửa, có thể hình dung là giăng lưới bắt chim trước cửa.
Đám người Mạnh Thanh Thanh vô cùng lo lắng, chỉ có một mình Đồng Tuyết Lục vẫn rất bình tĩnh.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, giống như không nóng nảy chút nào.
Trong cuộc họp trước khi Đồng Tuyết Lục “Không biết trời cao đất dày” mở miệng nói trong một tháng có thể kinh doanh khởi sắc, sau cuộc họp rất nhiều người đều chú ý đến nhất cử nhất động của tiệm cơm.
Bọn họ còn tưởng rằng Đồng Tuyết Lục sẽ làm ra hành động kinh người nào đó, ai ngờ cô chẳng làm gì cả!
Hai ba ngày tiệm cơm đều không có một khách hàng nào tới ăn cơm, đúng là khiến người ta cười rớt quai hàm mà.
Xem ra quả nhiên là khoác lác!
Vân Chi
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục không có bản lĩnh như thế, mọi người cũng lười tiếp tục chú ý.
**
Thời gian trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến trước ngày sinh nhật Ôn Như Quy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-277-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bay-muoi-bay.html.]
Sau khi quay về căn cứ, tâm trạng của Ôn Như Quy vẫn luôn không tốt lắm.
Rất nhanh hai người Hoàng Khải Dân và Chu Diễm đã phát hiện ra anh có gì đó không thích hợp.
Vì thế “Tam kiếm khách” của căn cứ lại tụ tập bên nhau.
Hoàng Khải Dân nói: “Như Quy, có phải cậu cãi nhau với bạn gái không?”
Chu Diễm cười tươi đến mức vẻ mặt xán lạn: “Đúng vậy, có gì không vui cứ nói ra cho chúng tôi nghe một chút.”
Ôn Như Quy liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Không cãi nhau.”
Còn lâu Chu Diễm mới tin lời này: “Không cãi nhau sao sau khi quay về sắc mặt cậu vẫn luôn đen xì như thế? A, tôi nhớ ra rồi, mai chính là sinh nhật cậu, không phải bạn gái cậu không tỏ vẻ gì chứ?”
Nghe thấy thế, mặt Ôn Như Quy lập tức sa sầm xuống.
Chu Diễm vừa thấy thế, đã biết ngay mình đoán đúng rồi: “Quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi! Tôi bảo này Như Quy, rốt cuộc có phải cậu thật sự có bạn gái hay không thế? Không phải cậu lừa gạt chúng tôi chứ?”
Ôn Như Quy biện giải thay cho bạn gái mình: “Cô ấy rất bận, cho nên mới không rảnh đón sinh nhật cùng tôi.”
Hoàng Khải Dân lắc đầu, mang dáng vẻ người từng trải, thở dài: “Như Quy, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng cậu như thế là không được! Cậu là một người đàn ông, phải tỏ rõ khí thế đàn ông cho người ta thấy, nếu cô ấy nói không rảnh là không đến. Sau này nếu hai người kết hôn, cậu làm gì còn chỗ đứng nào trong nhà?”
Chu Diễm gật đầu liên tục: “Đúng thế, cậu như vậy quá mất mặt cánh đàn ông chúng ta! Cậu còn tiếp tục như vậy nữa, sau này chắc chắn sẽ trở thành kẻ sợ vợ!”
Hoàng Khải Dân cũng gật đầu.
Mặt Ôn Như Quy không chút biểu cảm, cũng không hé răng.
Chu Diễm thấy anh không để trong lòng, lập tức quạt gió thêm lửa: “Như Quy, cậu đừng không để trong lòng như thế, viện trưởng của chúng ta đấy, cũng bị vợ ông ấy quản gắt gao.”
“Nghe nói ở nhà viện trưởng, vợ ông ấy ăn bánh bao, ông ấy chỉ có thể ăn bánh bột ngô, vợ ông ấy bảo ông ấy đứng, ông ấy không dám ngồi, sống không có chút tôn nghiêm nào!”
Sắc mặt Hoàng Khải Dân đột nhiên trở nên rất kỳ quái, nháy nháy mắt, ho khan ra hiệu cho Chu Diễm: “Khụ khụ.”
Chu Diễm nhìn anh ta: “Yết hầu cậu không có vấn đề gì chứ?”
Hoàng Khải Dân hận sắt không thành thép, nhỏ giọng nói: “Viện trưởng!”
Chu Diễm gật đầu: “Đúng vậy, người tôi nói chính là viện trưởng của chúng ta, chắc các cậu còn chưa biết đâu nhỉ, viện trưởng của chúng ta chính là kẻ thê nô, Như Quy, cậu đừng bao giờ học theo viện trưởng của chúng ta đấy nhé!”
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh lùng truyền đến từ phía sau: “Đừng nói bọn họ không biết, ngay cả bản thân tôi đây cũng không biết đâu.”
Cả người Chu Diễm run lên, cứng đờ xoay người lại, sau đó nhìn thấy viện trưởng Trang Chính Huy đang đứng sau lưng anh ta.
Viện trưởng Trang: “Vốn dĩ muốn nói cho cậu biết, hôm nay cậu có thể xin nghỉ, bây giờ xem ra vẫn quên đi.”
Chu Diễm: “...”