Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 274: Ly trà xanh thứ hai trăm bảy mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-06 06:49:30
Lượt xem: 182
Phác Kiến Nghĩa vừa hỏi dứt câu, “Đúng lúc” Ôn Như Quy bê một đĩa cá hầm cải chua vào nhà.
Đồng Tuyết Lục giả vờ kinh ngạc: “Hóa ra sắp tới sinh nhật Như Quy rồi à, nhưng mà thứ năm tuần sau khả năng tôi có việc bận, không có cách nào xin nghỉ được.”
Vân Chi
Nói đến đây, cô quay đầu nhìn về phía mọi người, nói: “Đúng rồi, có chuyện này tôi muốn nói cho mọi người biết, chính là tôi đã được bổ nhiệm làm giám đốc tiệm cơm quốc doanh!”
Lời này vừa nói ra, ngoài Ôn Như Quy, những người khác đều chấn kinh.
Đồng Gia Tín phản ứng lại đầu tiên: “Chị, chị thật sự lên chức giám đốc?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Ừ, từ mai bắt đầu nhận chức.”
Đồng Gia Tín lập tức nhảy cẫng lên: “Tốt quá rồi, chị làm giám đốc rồi, có phải sau này ngày nào cũng được ăn thịt không?”
Đồng Tuyết Lục ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nếu điểm thi của em đạt tiêu chuẩn, có lẽ sẽ có khả năng này.”
Nụ cười trên mặt Đồng Gia Tín lập tức cứng đờ: “...”
Miệng Phương Tĩnh Viện há hốc ra, đủ để nhét cả quả trứng gà: “Tuyết Lục, cậu lợi hại quá! Không lâu trước cậu còn là nữ công nhân làm việc ở xưởng dệt, sau đó đổi được công việc qua tiệm cơm quốc doanh làm người phục vụ, tiếp đó làm đầu bếp, bây giờ lại thăng quan làm giám đốc, cậu làm thế nào vậy?”
Khương Đan Hồng kính nể nhìn Đồng Tuyết Lục: “Chúc mừng em, Tuyết Lục!”
Sau đó những người khác cũng sôi nổi chúc mừng Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục cười nói lời cảm ơn mọi người.
Chuyện sinh nhật Ôn Như Quy cứ như vậy bị mọi người quên mất.
Quên mất…
Ôn Như Quy bê cá hầm cải chua vào phòng, đặt lên bàn ăn, đột nhiên cảm thấy tâm trạng có chút không ổn.
Nếu cô không rảnh xin nghỉ, anh có thể mà!
Chỉ cần cô mở miệng, anh nhất định sẽ nghĩ cách xin nghỉ quay về.
Phác Kiến Nghĩa dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ôn Như Quy một cái, thấp giọng nói: “Người anh em, tôi cố hết sức rồi.”
Ôn Như Quy: “...” Tâm trạng càng kém hơn.
Sau đó mọi người đều chú ý đến chuyện Đồng Tuyết Lục làm giám đốc và đồ ăn ngon, không ai nhắc tới chuyện sắp đến sinh nhật Ôn Như Quy.
Liền Đồng Tuyết Lục cũng không nhắc tới.
Hôm nay Đồng Tuyết Lục nấu một nồi đậu hũ Thiên Diệp, cá kho cà tím, cá hầm cải chua, cải trắng nhuyễn tỏi và bánh bột ngô nướng.
Nồi đậu hũ Thiên Diệp vô cùng đậm đà, cá kho cà tím thì hương vị tinh tế, bánh bột ngô nướng vừa mềm vừa thơm.
Cá hầm cải chua cũng thơm nức mũi, thịt cá trơn trượt tươi mới, ăn ngon đến mức thiếu chút nữa khiến người ta nuốt luôn cả đầu lưỡi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-274-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bay-muoi-tu.html.]
Sau một bữa cơm, vị giác của mọi người đều bị chinh phục.
Phương Tĩnh Viện xoa bụng mình, không có chút hình tượng nào: “Tuyết Lục, cậu nấu ăn ngon quá đi, sau này cậu làm giám đốc rồi, cậu còn đứng bếp nấu ăn nữa không?”
Đồng Tuyết Lục: “Đợi khi đầu bếp tiệm cơm đi làm lại, tôi sẽ không nấu nữa.”
Phương Tĩnh Viện lập tức phát ra một tiếng kêu rên: “Vậy sau này tôi phải làm sao bây giờ?”
Đồng Tuyết Lục không để ý đến cô ta, đi ra ngoài xem bánh quy nướng đã được hay chưa.
Vốn dĩ Ôn Như Quy muốn đi cùng cô, ai ngờ Phương Tĩnh Viện lại hành động nhanh hơn anh, đã lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Ôn Như Quy: “…”
Phương Tĩnh Viện đuổi theo Đồng Tuyết Lục, kéo cánh tay cô lại nói: “Bây giờ rốt cuộc tôi đã hiểu được vì sao cậu lại vứt bỏ anh trai tôi rồi!”
Đồng Tuyết Lục nhướng mày.
Phương Tĩnh Viện: “Tuy rằng vẻ ngoài của anh trai tôi cũng coi như “Nhân mô cẩu dạng”, nhưng so với bạn trai cậu thì, đúng là không có cách nào so sánh được, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không cần anh trai mình.”
Huống chi tính cách anh trai cô ta còn cứt chó như vậy nữa, không cần cũng được.
Đồng Tuyết Lục nhìn cô ta một cái, trong lòng yên lặng thắp một cây nhang cho Phương Văn Viễn.
Phương Tĩnh Viện nói tiếp: “Tuyết Lục, cậu xem hiện giờ chúng ta đã là bạn tốt rồi, sau này tôi có thể thường xuyên đến nhà cậu ăn cơm không?”
Đồng Tuyết Lục rút tay mình về: “Ai là bạn tốt với cậu?”
Phương Tĩnh Viện vội vàng kéo tay cô: “Một tiếng chị em, cả đời là chị em, quyết định như vậy nhé, sau này tôi sẽ thường xuyên tới đây.”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt.
Khi mọi người ra về, Đồng Tuyết Lục còn tặng cho mỗi người một túi bánh quy nhỏ làm quà.
So với mọi người, Ôn Như Quy nhiều một thứ, chính là trứng vịt muối.
Đồng Tuyết Lục chỉ vào trứng vịt nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ trước nhé, số trứng vịt này coi như quà sinh nhật em tặng trước.”
Mặt Ôn Như Quy cứng lại: “Cảm ơn.”
Đợi sau khi ra khỏi ngõ nhỏ, Phác Kiến Nghĩa lập tức cười không ngẩng đầu lên được: “Ha ha ha mẹ ơi, vậy mà cô ấy lại tặng cậu trứng vịt muối làm quà sinh nhật, cười c.h.ế.t tôi mất...”
“…”
Ôn Như Quy xách theo túi trứng vịt muối, sắc mặt đen xì.
Phác Kiến Nghĩa thấy thế càng cười dữ dội hơn, suốt dọc đường đi đều là tiếng cười của anh ta.
(Thấy truyện hay cho mình xin tim và bình luận để truyện đỡ flop nhé! Mãi iu, mãi iu)