Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 272: Ly trà xanh thứ hai trăm bảy mươi hai

Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:44:19
Lượt xem: 141

Lại Mộ Thanh lau nước mắt, khóc như hoa lê dưới mưa: “Xin lỗi dì, xin lỗi Dĩ Lam, xin lỗi Tiểu Cửu, xin lỗi nhà họ Cố.”

“Là cháu có lỗi với mọi người, nếu sự có mặt của cháu khiến mọi người khó xử như vậy, thì thôi, bây giờ cháu sẽ đi ngay đây!”

Mẹ Cố nghe thấy cô ta nói thế, trái tim đều tan nát, một mặt bà hận cô ta ăn cháo đá bát, một mặt lại thương tiếc.

Nhưng có Tô Việt Thâm ở đây, một câu tha thứu bà ta cũng không dám nói ra.

Hai tiếng sau, Lại Mộ Thanh bị đưa lên tàu hỏa đi đến tỉnh Bắc Hòa.

Người nhà họ Cố thấy xe lửa lăn bánh, mới mang tâm trạng nặng nề quay về nhà.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy người nhà họ Cố nữa, Lại Mộ Thanh mới quay về chỗ ngồi, vẻ mặt âm u.

Vừa rồi tranh thủ lúc thu dọn hành lý, cô ta đã thuyết phục được mẹ Cố rồi.

Sau này đợi cô ta viết thêm vài phong thư khóc lóc gửi về, với tính cách yếu đuối của đám người nhà họ Cố, chắc chắn sẽ mềm lòng, đến lúc đó cô ta có thể quay về rồi.

Đúng lúc cô ta đang miên man suy nghĩ, thì cửa thùng xe bị mở ra.

Hai đồng chí công an đi đến trước mặt cô ta, không nói hai lời đã giữ c.h.ặ.t t.a.y cô ta lại.

Lại Mộ Thanh vừa kinh vừa giận: “Các anh làm gì vậy? Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi người đến!”

Một đồng chí công an nói: “Lại Mộ Thanh, cô bị tình nghi có liên quan đến đường dây lừa bán nhi đồng, bây giờ chúng tôi muốn bắt cô về quy án!”

Khóe mắt Lại Mộ Thanh như muốn nứt ra, liều mạng giãy giụa: “Không, rõ ràng em rể đã nói, cậu ấy sẽ không cử báo tôi! Rõ ràng cậu ấy đã nói thế!”

Nhưng hai đồng chí công an không để ý tới mấy lời này cảu cô ta, trực tiếp bắt cô ta lại, sau đó xuống tàu ở nhà ga kế tiếp.

Sau đó Lại Mộ Thanh bị phán mười năm vì tội lừa bán nhi đồng, bị đưa đến nông trường gian khổ nhất ở Tây Bắc, tham gia lao động cải tạo.

Người nhà họ Cố vẫn cho rằng cô ta bị đưa dến đội sản xuất làm cô giáo, tuy rằng trong lòng có chút áy náy, nhưng cảm thấy đội sản xuất cũng không tồi, ít nhất còn tốt hơn bị đưa đến nông trường.

**

Rất nhanh đã đến ngày Đồng Tuyết Lục mời khách.

Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa đến nhà cô sớm nhất.

Thật ra Thẩm Uyển Dung có lòng muốn giúp đỡ, chỉ là đối với chuyện bếp núc bà không hiểu gì cả, đành phải giúp đỡ trông mấy đứa trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-272-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bay-muoi-hai.html.]

Lần này Ôn Như Quy đến đây, không trực tiếp đến phòng bếp giúp đỡ như lần trước.

Lần này anh ngồi trong phòng khách có chuyện thương lượng với Phác Kiến Nghĩa.

Phác Kiến Nghĩa phùng má, nói: “Như Quy, cậu đúng là không phúc hậu, cậu với đồng chí Đồng xác định quan hệ cũng không nói cho tôi biết, bây giờ cần tôi giúp đỡ, lại không biết xấu hổ mở miệng ra nhờ vả!”

Ôn Như Quy: “Chuyện cậu vay tiền...”

Thiếu chút nữa Phác Kiến Nghĩa đã hộc máu: “Cậu có thể đổi sang chuyện khác để uy h.i.ế.p tôi hay không?”

Ôn Như Quy: “Chuyện này hữu hiệu nhất.”

Phác Kiến Nghĩa tức giận đến mức ngứa răng: “Được rồi, cậu nói đi, cậu muốn tôi giúp cậu làm gì?”

Hai hàng mi rậm rạp của Ôn Như Quy khẽ run lên một cái: “Sắp đến sinh nhật tôi rồi, nhưng đồng chí Đồng vẫn chưa biết.”

Vân Chi

Phác Kiến Nghĩa sững sờ một lúc: “Vậy cậu trực tiếp nói cho cô ấy biết không phải được rồi à? Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đi nói cho cô ấy biết?”

Ôn Như Quy dừng một chút, mới nói tiếp: “Tôi cảm thấy trực tiếp nói cho cô ấy biết không tốt lắm, giống như đang ép cô ấy chúc mừng sinh nhật tôi.”

Phác Kiến Nghĩa nhướng mày: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Ôn Như Quy: “Đợi lát nữa cô ấy qua đây, cậu nói lớn tiếng nói thứ năm tuần sau là sinh nhật tôi nhé.”

Sau khi cô ấy nghe thấy, chắc hẳn hôm đó sẽ chúc mừng sinh nhật mình.

Nếu như anh chủ động nhắc tới, thứ nhất có vẻ giống như anh đang ép cô, thứ hai có vẻ giống như cố tình.

“Phụt...”

“Ha ha ha, Như Quy, cậu trở nên tinh ranh như vậy từ bao giờ thế? Vậy mà cậu lại muốn tôi cùng nhau diễn trò với cậu!”

Phác Kiến Nghĩa cười lăn lộn chảy cả nước mắt.

Lỗ tai Ôn Như Quy đỏ lên: “Vậy cậu giúp hay là không giúp?”

Phác Kiến Nghĩa lau nước trên khóe mắt: “Cậu chính là anh em tốt của tôi, tôi có thể không giúp cậu sao!”

Thật ra là vì anh ta có nhược điểm trong tay Ôn Như Quy, mới không thể không giúp!

Đồng Tuyết Lục đang bê một đĩa trái cây lên phòng khách, đúng lúc nghe được cuộc đối thoại này: “...”

Loading...