Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 268: Ly trà xanh thứ hai trăm sáu mươi tám

Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:15:01
Lượt xem: 278

Tiểu Cửu chần chờ một chút, sau đó mới chạy tới.

Tô Việt Thâm ngồi xổm xuống, ôm chặt cậu bé vào trong lòng, đôi mắt càng đỏ hơn.

Đồng Miên Miên bước đến, dựa vào người chị gái mình, nhỏ giọng hỏi: “Chị, Tiểu Cửu phải về nhà à?”

Đồng Tuyết Lục bế cô bé lên, thơm má cô bé một cái: “Ừ, cha Tiểu Cửu đến đón em ấy về nhà.”

Miệng cô bẽ mím chặt, nước mắt chảy xuống: “Chị, khi nào cha tới đón chúng ta? Em nhớ cha với mẹ.”

Hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đứng bên cạnh nghe thấy lời này, ánh mắt cũng đỏ lên.

Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé, không hé răng.

Một lúc lâu sau, Tô Việt Thâm mới bình tĩnh lại.

Anh ta bế Tiểu Cửu đứng dậy, xoay người nói với Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí Đồng, đã tìm thấy Tiểu Cửu rồi, bây giờ tôi phải dẫn cậu bé về, người trong nhà vẫn đang chờ tin tức, ngày khác chúng tôi sẽ đến cửa cảm tạ!”

Hôm nay vội vàng đến đây, chưa kịp chuẩn bị gì cả, đợi sau khi quay về mọi chuyện yên ổn, người nhà bọn họ sẽ đến đây nói lời cảm tạ.

Đồng Tuyết Lục xua tay: “Không cần khách khí, sau này để ý kỹ thằng bé là được rồi, nếu còn bị bắt cóc, chưa chắc đã có thể may mắn gặp được người như tôi đâu!”

Lời này nói ra không khách khí chút nào, nhưng Tô Việt Thâm cũng không hề tức giận: “Vâng, đồng chí Đồng nói rất đúng.”

Nói xong anh ta cúi đầu, bảo Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, con tạm biệt mọi người đi.”

Tiểu Cửu thoát khỏi tay anh ta, chạy về phía mọi người: “Chị, Tiểu Cửu phải đi rồi, nhưng mà sau này Tiểu Cửu sẽ về đây thăm mọi người!”

Đồng Tuyết Lục thả Đồng Miên Miên xuống, duỗi tay xoa đầu cậu bé: “Được, vậy chị chờ em về thăm!”

Cô rất thích cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện Tiểu Cửu này, quan trọng nhất là vẻ ngoài đẹp.

Sau đó Tiểu Cửu lại tạm biệt những người khác, cuối cùng nước măt lưng tròng bị cha cậu bé bế đi.

Tiểu Cửu vừa đi, trong sân lập tức trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều cảm thấy trong lòng có chút vắng vẻ.

Vân Chi

**

Tô Việt Thâm bế Tiểu Cửu về nhà họ Cố.

Nhìn thấy con trai mình, Cố Dĩ Lam lại lần nữa khóc lóc thảm thiết: “Tiểu Cửu của mẹ, bảo bối của mẹ, cuối cùng con đã quay về rồi!”

Vốn dĩ cô ta cũng muốn đi theo đón con trai mình, nhưng vì quá kích động không chịu nổi đã ngất xỉu.

Tiểu Cửu nhìn thấy mẹ mình, cũng bật khóc hu hu.

Ông bà ngoại Tiểu Cửu cũng vô cùng kích động, nước mắt nước mũi đều tuôn rơi.

Đợi tất cả mọi người khóc xong, Tô Việt Thâm mới nhìn mọi người, nói: “Mọi người đã khóc xong rồi nhỉ? Nếu khóc xong rồi thì chúng ta tới đây thảo luận một chút về chuyện Lại Mộ Thanh!”

Lời này vừa phát ra, cả phòng khách yên tĩnh vài giây.

Mẹ Cố nhìn con rể, có chút sợ hãi, nói: “Việt Thâm, mẹ cảm thấy việc này chưa chắc đã phải do Mộ Thanh làm, có thể là do A Phương vu hãm con bé, hay là chúng ta đợi con bé quay về rồi nói sau?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-268-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-sau-muoi-tam.html.]

Những người khác nghe thấy thế, cũng sôi nổi gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Đối với thái độ này của bọn họ, Tô Việt Thâm cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào: “Nhiều chứng cứ bày ra trước mặt mọi người như vậy, thế mà mọi người vẫn không muốn tin tưởng, tôi thấy cho dù cô ta quay về chính miệng thừa nhận, mọi người cũng sẽ không đến đồn công an cử báo cô ta đúng không?”

Người nhà họ Cố không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt đã chứng minh tất cả.

Cuối cùng Cố Dĩ Lam bị ánh mắt người nhà nhìn chằm chằm không chịu nổi, mới đứng ra nói: “Việt Thâm, không phải mọi người không tin, mà là mọi người không nghĩ ra vì sao chị ấy lại làm như vậy!”

Trước đây cô ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được vì sao chị họ mình lại muốn làm như vậy.

Tử nhỏ hai người các cô đã lớn lên bên nhau, còn thân hơn cả chị em ruột, có chuyện gì chị họ cũng suy tính vì cô ta trước.

Cô ta thật sự không có cách nào tin tưởng, đột nhiên chị họ lại ra tay với Tiểu Cửu.

Tô Việt Thâm nói: “Mọi người muốn nói gì tôi đều rõ ràng, nhà họ Lại có ơn lớn đối với nhà họ Cố, nhưng mấy năm qua, mọi người nuôi con gái cho bọn họ, bao nhiêu ân tình cũng trả đủ rồi!”

“Nếu là chuyện khác thì quên đi, nhưng chuyện lần này tôi tuyệt đối sẽ không dung túng!”

Sắc mặt mẹ Cố tái nhợt: “Việt Thâm, con có thể tha thứ cho Mộ Thanh lần này không? Đợi con bé quay về, mẹ nhất định sẽ dạy dỗ con bé tử tế, còn chuyện cử báo thì quên đi.”

“Con bé còn trẻ như vậy, nếu như bị đưa đến nông trường, cả đời này sẽ bị hủy! Nếu thật sự như vậy, sau khi mẹ chết, sao có thể ăn nói với mẹ con bé?”

Mẹ Cố nói xong thì ôm mặt khóc tut u.

Tô Việt Thâm thật sự tức quá hóa cười.

Lại Mộ Thanh còn chưa quay về, bọn họ đã vội vàng giải thích, cầu tình cho cô ta như vậy rồi.

Chẳng trách Lại Mộ Thanh chỉ dùng thủ đoạn ngu xuẩn như vậy, đã tính kế được người nhà họ Cố.

Không phải Lại Mộ Thanh lợi hại, mà là bọn họ quá ngu xuẩn!

Tô Việt Thâm hít sâu một hơi, nói: “Tôi cho mọi người hai lựa chọn, một là tiễn Lại Mộ Thanh đi, hai, Lại Mộ Thanh ở lại, nhưng tôi sẽ không phục hôn với Dĩ Lam, sau này Tiểu Cửu sẽ theo tôi quay về nhà họ Tô.”

Nói xong, anh ta không để ý đến người nhà họ Cố nói gì nữa, lập tức xoay người nghênh ngang đi ra ngoài.

Sấm dậy đất bằng!

Lời nói ấy của Tô Việt Thâm khiến cho người nhà họ Cố đều chấn động, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Không phục hôn, mang Tiểu Cửu đi, như vậy sao được?

Đừng nói bọn họ rất vừa lòng với người con rể Tô Việt Thâm này, ngay cả Cố Dĩ Lam cũng vô cùng yêu chòng mình.

Mấy năm gần đây cho dù không có chút hy vọng vào, cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gả cho người đàn ông khác.

Bây giờ án xử sai đã sửa lại, bọn họ đang chờ đợi phục hôn.

Muốn phục hôn, nhất định phải tiễn Lại Mộ Thanh đi.

Phải làm sao mới tốt bây giờ? Bọn họ đều khó xử.

Người nhà họ Cố nhìn nhau, đều sững sờ.

Sau khi đen mặt ra khỏi nhà họ Cố, Tô Việt Thâm đến nhà hai người bạn làm việc trong chính phủ.

Hai ngày sau, đột nhiên Đồng Tuyết Lục nhận được thông báo của chính phủ: Cô được bổ nhiệm làm giám đốc tiệm cơm quốc doanh.

Loading...