Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 264: Ly trà xanh thứ hai trăm sáu mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:12:20
Lượt xem: 218
Trước kia Tô Việt Thâm đã biết nhà vợ mình đều là người yếu đuối, nhưng không nghĩ lại yếu đuối vô dụng đến mức này!
Tô Việt Thâm không muốn truy cứu trách nhiệm ngay lúc này, anh bảo bọn họ nói cho mình biết từ đầu đến đuôi mọi chuyện.
Đối với người em rể này từ trước đến nay hai anh em nhà họ Cố vẫn luôn có chút sợ hãi, thấy anh ta đen mặt, sao dám nói ra nửa chữ không.
Sau khi nghe xong, Tô Việt Thâm hận không thể cho mấy ông anh rể này mỗi người một cái tát: “Có thể im hơi lặng tiếng bắt người mang đi, cách mấy hôm sau lại đặt một phong thư trước cửa nhà họ Cố, mọi người cảm thấy không có nội ứng, đối phương có thể làm được sao?”
Nội ứng?
Ba anh em nhà họ Cố đều ngơ ngẩn.
Hai mắt Cố Dĩ Lam đẫm lệ: “Việt Thâm, anh đang nói gì vậy? Trong nhà làm gì có người ngoài? Sao bọn họ có thể ra tay với Tiểu Cửu?”
Đúng lúc này, chị Phương người nấu ăn cho nhà bọn họ đã đi chợ về.
Nhìn thấy Tô Việt Thâm, sắc mặt chị ta lập tức thay đổi, ngay sau đó tay chị ta đã bị Tô Việt Thâm vặn ra sau.
“Cậu làm gì thế hả?”
Tô Việt Thâm không thẩm vấn chị ta, cũng không cho chị ta cơ hội giải thích, mà bảo anh rể tìm một sợi dây thừng đến trói chị ta lại.
Sau đó tự mình đến phòng chị ta điều tra, rất nhanh đã lục soát ra được vài phong thư trong phòng đối phương.
Bút tích trong những lá thư đó so với bút tích lá thư nhà họ Cố nhận được mấy hôm trước giống nhau như đúc.
Người nhà họ Cố đều chấn kinh!
Tô Việt Thâm lười không muốn tiếp tục nhìn đám ngu ngốc bọn họ, kéo đối phương đến đồn công an báo án.
**
Tuy rằng Lưu Đông Xương đã bị phạt, nhưng vì tiệm cơm quốc doanh xảy ra việc này, hơn nữa trước mắt còn chưa có giám đốc mới, cho nên tiệm cơm tạm thời không buôn bán.
Hiếm khi có dịp nghỉ dài ngày, Đồng Tuyết Lục lấy hết chăn đệm trong nhà ra phơi nắng.
Còn cuốc xới vườn rau một lượt.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đợi khi lạnh thêm chút nữa, rất nhiều loại rau đều không sống được.
Nhân lúc thời trời còn ấm áp, cô nhờ nhà họ Ngụy giúp đỡ mua chút gạch, sau đó dự định xây một cái lò nướng trong sân.
Đương nhiên cô không biết xây rồi, đáng tiếc Ôn Như Quy không thể xin nghỉ dài ngày, sáng hôm sau đã quay về căn cứ.
Khoảng thời gian này anh thường xuyên qua lại giữa căn cứ và nội thành không ngừng không nghỉ, cũng vô cùng mệt mỏi.
Tất nhiên cô cũng ngại bắt anh xin nghỉ chỉ vì đến đây xây lò nướng.
Cuối cùng vẫn phải nhờ Ngụy Quốc Chí ở cách vách giúp đỡ.
Sau khi xây xong bếp lò, Đồng Tuyết Lục định làm một chút bánh quy và ruốc gửi qua cho Ôn Như Quy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-264-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-sau-muoi-tu.html.]
Nhớ đến lá thư lần trước Ôn Như Quy viết cho cô, trong thư anh viết tiền lương 278.5 tệ, chuyện này khiến cô lắp bắp kinh hãi.
Lương của công nhân bình thường chỉ khoảng ba bốn mươi tệ, không ngờ tiền lương của anh lại nhiều như vậy!
Ánh mắt cô đúng là sáng như đuốc, vừa liếc mắt đã lựa chọn được bảo bối.
Nghĩ đến “Bảo bối” nhà mình, đột nhiên trong đầu cô lại hiện lên giấc mộng xuân trước đây, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Hình như cô có chút háo sắc, sao đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn này nhỉ?
Đồng Tuyết Lục lắc đầu, xua tan hình ảnh trẻ con không nên xem trong đầu đi.
Đồng Miên Miên và Tiểu Cửu ở bên cạnh thấy thế, cũng học theo cô lắc lắc đầu.
Hai người giống như đóng kịch nghiện rồi, và lắc đầu vừa nhìn đối phương cười khanh khách.
Vân Chi
Tiếng cười lập tức tràn đầy sân nhà.
Đúng là bức tranh cuộc sống đơn giản tốt đẹp.
**
Trong ký túc xá ở căn cứ.
Hoàng Khải Dân vừa gặm màn thầu, vừa trầm ngâm như đang nghĩ đến chuyện gì đó: “Cậu không cảm thấy dạo này Như Quy thật sự có chút khác thường sao?”
Thực nghiệm của Chu Diễm và Ôn Như Quy không giống nhau, anh ta mãi vẫn chưa xin nghỉ được.
Bởi vậy tạm thời anh ta vẫn ở trong tình trạng bị chia tay.
Khuôn mặt anh ta râu ria xồm xoàm: “Đúng là có chút khác thường, bắt đầu từ lâu rồi, hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói.”
Hoàng Khải Dân dùng giọng điệu quân sư tình yêu phân tích: “Gần đây Như Quy không chỉ thường xuyên xin nghỉ, còn thường xuyên đi gửi thư, hơn nữa thi thoảng lại có người gửi đồ đến cho cậu ấy.”
“Quan trọng nhất là, bước chân nhẹ nhàng, , thần thái sáng láng, dáng vẻ đó rất giống tôi trước đây khi vừa mới có bạn gái!”
Chu Diễm nghe thấy thế, cười khinh bỉ: “Cậu thôi đi, sao Như Quy có thể có bạn gái được?”
Hoàng Khải Dân: “Vì sao cậu ấy không thể có? Điều kiện của Như Quy bày ra đó, đầy cô gái muốn gả cho cậu ấy!”
Chu Diễm mang dáng vẻ “Cậu không hiểu được đâu”, nói: “Đương nhiên là tôi biết có rất nhiều cô gái muốn gả cho Như Quy, nhưng vấn đề là Như Quy không nhớ nổi mặt các cô ấy, cho nên Như Quy không thể nào có bạn gái được.”
Hai người nói qua nói lại sau đó cãi nhau.
Hoàng Khải Dân nói: “Tôi cảm thấy nhất định Như Quy đã có bạn gái, nếu không, tôi sẽ học tiếng chó sủa chạy một vòng quanh căn cứ.”
Chu Diễm lập tức hứng thú: “Được, vậy tôi cược Như Quy nhất định không có bạn gái, nếu không tôi chồng cây chuối đi tiểu, uống hết nước rửa chân của mình!”
Anh ta vừa nói xong, Ôn Như Quy đã xuất hiện ở cửa: “Tôi có bạn gái rồi!”
Hoàng Khải Dân: “……”
Chu Diễm: “……”