Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 263: Ly trà xanh thứ hai trăm sáu mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-06 13:11:43
Lượt xem: 182
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Lại Mộ Thanh ngồi trên tàu hỏa ba ngày ba đêm đến Đại Tây Bắc, cả người tiều tụy không ít.
Có điều nghĩ đến chuyện sắp được trông thấy Tô Việt Thâm rồi, cô ta lại vui sướng như ăn dưa hấu ướp lạnh giữa mùa hè chói chang.
Từ nhỏ cha mẹ cô ta song vong, được dì và dượng nuôi dưỡng trong nhà.
Người khác đều nói cô ta tốt số, có thể gặp được một người dì đối xử tốt với cô ta như vậy, chỉ có cô ta mới biết cảm giác ăn nhờ ở đậu khó chịu đến mức nào.
Mỗi lần có quần áo mới, cô ta đều không dám giành lựa chon trước, nhất định phải để em họ lựa chọn xong rồi mới đến lượt cô ta, có đồ ăn ngon cũng vậy. Thậm chí trong học tập thi cử, cô ta cũng không giám thi tốt hơn em họ, sợ em họ không vui.
Từ nhỏ đến lớn dì dượng đều nói coi cô ta như con gái ruột, nhưng trong mắt bọn họ, người bọn họ thương nhất vẫn là con gái mình.
Đối xử tốt với cô ta chỉ là thuận tiện, huống chi đối xử tốt với cô ta còn có thể khiến người ngoài cho rằng bọn họ tốt bụng, rộng lượng.
Cho nên nhìn từ phương diện này, thật ra từ trước đến nay cô ta đều không nợ bọn họ.
Vốn dĩ cô ta cho rằng sau khi trưởng thành là có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Cố.
Ai ngờ cô ta lấy chồng chưa đến một năm, chồng cô ta đột nhiên bệnh nặng qua đời, mẹ chồng với cha chồng nói cô ta khắc c.h.ế.t chồng mình, vừa qua bốn chín ngày đã đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Cô ta chỉ có thể lại lần nữa quay về nhà họ Cố.
Chồng cô ta đã chết, chồng của em họ Tô Việt Thâm lại vô cùng nuông chiều em họ, cha mẹ chồng lại càng thương em họ như con gái ruột.
Đều là người, vì sao lần nào cũng để em họ cô ta chiếm hết chỗ tốt vậy?
Cô ta thường xuyên suy nghĩ, Tô Việt Thâm cao lớn đẹp trai, dịu dàng săn sóc như vậy, nếu anh ấy là chồng mình thì tốt biết bao.
Sau đó nhà chồng em họ bị phán thành phần tử xấu, cả nhà bị đưa đến nông trường cải tạo.
Vì bảo vệ em họ, chồng cô ấy còn ly hôn với cô ấy, sửa cả lại họ cho con trai.
Nhìn thấy em họ thảm như vậy, cuối cùng trong lòng cô ta mới thoải mái một chút.
Không ngờ nhà chồng em họ cô lại được sửa lại án xử sai!
Lần này bọn họ về, sẽ lấy lại được chức vụ phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng, chắc chắn Tô Việt Thâm sẽ phục hôn với em họ cô ta.
Cho dù thế nào cô ta cũng không thể để hai người bọn họ phục hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-263-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-sau-muoi-ba.html.]
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Lại Mộ Thanh như tôi độc.
Cô ta không rảnh nghỉ ngơi, chờ đợi hai tiếng mới bắt được xe tới đội sản xuất, sau đó ngồi xe xóc nảy một đường đến nơi, cô ta lập tức phun ra mật xanh mật vàng.
Đợi khi thân thể thoải mái hơn một chút, cô ta chỉnh sửa lại đầu tóc, chậm rãi đi tới đội sản xuất.
Đi mất một tiếng mới đến nơi, cô ta cho rằng mình có thể lập tức trông thấy người trong lòng, nào ngờ lại được thông báo Tô Việt Thâm đã đi từ lâu rồi.
Không chỉ có Tô Việt Thâm đã đi rồi, ngay cả người nhà họ Tô cũng đi sạch rồi!
Rõ ràng trước khi tới cô ta đã gọi điện thoại đến đại đội sản xuất rồi, vì sao không đợi cô ta?
Bọn họ đều đi rồi, vậy cô ta vất vả một đường đến đây như vậy vì cái gì?
Trước mắt Lại Mộ Thanh biến thành màu đen, hai mắt nhắm lại hôn mê bất tỉnh.
Lại Mộ Thanh cô đơn một mình phía bên này.
Phía bên kia Tô Việt Thâm đã quay về Kinh Thị.
Năm đó tuy rằng anh ta rời khỏi Kinh Thị, nhưng vẫn nhờ bạn bè thân thích để ý đến nhà họ Cố, cho nên chuyện con trai mất tích, chưa đến vài ngày anh ta đã nhận được tin tức rồi.
Bởi vì đã sửa lại án xử sai, thật ra anh ta có thể rời khỏi đại đội sản xuất từ lâu.
Chẳng qua trước đó vợ anh ta nói muốn đi đón, anh ta mới không vội quay về, bây giờ nghe tin con trai mất tích, anh ta còn lòng dạ nào ngồi một chỗ chờ đợi nữa.
Sau khi đến Kinh Thị, anh ta không nói hai lời lập tức đến nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố trông thấy anh ta đều chấn kinh.
Vân Chi
Cố Dĩ Lam trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn anh ta: “Việt Thâm, sao anh về nhanh thế?”
Mấy năm không được gặp vợ mình, tất nhiên trong lòng Tô Việt Thâm rất nhớ nhung, nhưng lúc này trong lòng anh ta đang nghẹn một bụng tức giận: “Tôi không quay về, mọi người không dự định đến đồn công an báo án đúng không?”
Con của anh ta mất tích mười ngày rồi, thế mà đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa đi báo án.
Anh cả nhà họ Cố nói: “Em rể, em bình tĩnh một chút, không phải các anh không báo án, mà là không dám. Bọn họ nói nếu chúng ta đi báo án, bọn họ sẽ chặt đứt từng ngón tay của Tiểu Cửu!”
Anh hai nhà họ Cố: “Đúng vậy, em rể, các anh làm như vậy cũng vì sợ Tiểu Cửu xảy ra chuyện!”
Tô Việt Thâm hít sâu một hơi, nói: “Cho nên mọi người không đi báo án, Tiểu Cửu sẽ quay về sao? Đã qua mười ngày rồi, mọi người vẫn chỉ biết ngồi nhà chờ chết?”