Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 256: Ly trà xanh thứ hai trăm năm mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-06 10:31:25
Lượt xem: 151
Bởi vì càng ngày càng có nhiều người qua lại trên đường, ai đi ngang qua thấy bọn họ như vậy đều tò mò nhìn sang.
Lưu Đông Xương đành phải hừ một tiếng, rồi xoay người đi mở cửa.
Hôm nay, vì Mạnh Thanh Thanh xin nghỉ, nên trong tiệm chỉ có một mình Đàm Tiểu Yến làm nhân viên phục vụ.
Nếu đổi lại là ngày thường, chắc chắn cô ta đã oán giận mắng chửi người rồi, nhưng hôm nay cô ta lại yên tĩnh như gà.
Đồng Tuyết Lục không để ý đến Lưu Đông Xương, sau khi tan tầm sau vẫn về nhà như thường lệ, cô cũng không đến nhà họ Mạnh thăm hỏi Mạnh Thanh Thanh.
Dù sao chuyện này, từ đầu đến cuối cô đều không định nhúng tay vào.
Cô nhắc nhở Mạnh Thanh Thanh, chẳng qua là vì không muốn thấy cô ta nhảy vào hố lửa thôi.
Ngày hôm sau, Mạnh Thanh Thanh vẫn không tới làm như cũ, đổi lại là bác Lâm, mẹ của Mạnh Thanh Thanh đến làm thay.
Nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, hình như bác Lâm muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đồng Tuyết Lục không nhìn ra bất kỳ biểu cảm oán hận nào trên mặt bà ấy, trong lòng mới cảm thấy có chút an ủi.
Nếu đổi lại thành gia đình cực phẩm khác, nói không chừng đối phương đã oán hận cô vì đã nói những lời đó với Mạnh Thanh Thanh rồi, khiến cho nhà bọn họ mất đi một người “Con rể tốt”.
Chuyện Lưu Đông Xương và Mạnh Thanh Thanh yêu đương bắt đầu được hai ngày, đến ngày thứ ba đã c.h.ế.t yểu.
Vì Mạnh Thanh Thanh tự sát, nên nhà họ Mạnh không dám ép cô ta nữa, còn mua rất nhiều đồ quý giá đến nhà họ Lưu nhận lỗi với Lưu Đông Xương, cảm tạ anh ta đã cứu Mạnh Thanh Thanh.
Nhưng chuyện thông gia giữa hai nhà thì quên đi.
Vân Chi
Lưu Đông Xương tức giận không chịu nội, ánh mắt nhìn Đồng Tuyết Lục càng ngày càng trở nên âm u lạnh lẽo hơn.
Đồng Tuyết Lục đề phòng anh ta, bảo hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đến giờ tan ca thì tới tiệm cơm đón cô.
Tuy rằng hai anh em vẫn là trẻ con, nhưng tốt xấu gì cũng có người đi cùng, chắc hẳn Lưu Đông Xương sẽ không dám ra tay với cô đâu.
Thời gian bình tĩnh như vậy cứ thế trôi qua vài ngày.
Giữa trưa hôm đó, Phương Tĩnh Viện lâu rồi không gặp bước vào tiệm cơm ăn cơm.
Một mình Phương Tĩnh Viện gọi một món thịt và một món chay, vô cùng xa xỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-256-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-nam-muoi-sau.html.]
Sau khi ăn một bữa thỏa thích xong, Phương Tĩnh Viện xoa bụng mình cảm thán: “Bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu vì sao có câu thơ “Chỉ mây ở Vu Sơn mới là mây*” rồi, ngoài thức ăn cô nấu ra, đồ ăn do những người khác làm ra đều không có hương vị gì.”
(*Trích trong bài thơ Ly Tư Kỳ Tứ của Nguyên Chẩn, có nghĩa là: Đã nhìn thấy mây ở Vu Sơn rồi, thì mây ở những nơi khác không xứng được gọi là mây.)
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt: “Bài thơ ấy không phải dùng như vậy!”
Phương Tĩnh Viện không thèm để ý, đột nhiên hạ giọng nói: “Hai ngày gần đây anh trai tôi đang bị mẹ tôi ép đi xem mắt, nhưng anh trai tôi lại chướng mắt đối phương!”
Đồng Tuyết Lục: “Chuyện này thì có gì kỳ quái sao?”
Chuyện xem mắt không phải nam chướng mắt nữ, thì chính là nữ chướng mắt nam.
Huống chi điều kiện bên ngoài của của Phương Văn Viễn lại vô cùng không tồi, tuy rằng hơi “Cẩu” một chút, nhưng đúng là anh ta có tư cách kén cá chọn canh.
Phương Tĩnh Viện thần thần bí bí nói: “Kỳ quái chính là, anh trai tôi nói cô gái kia không xinh đẹp bằng cô! Cô nghe đã hiểu chưa? Anh trai tôi so sánh người khác với cô.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Phương Tĩnh Viện nói tiếp: “Cô nói xem có phải anh trai tôi hối hận rồi hay không? Trước kia khi cô nhìn trúng anh ấy, anh ấy không để trong lòng, bây giờ cô coi anh ấy như cứt chó, anh ấy mới phát hiện ra cô tốt. Cô nói xem anh ấy như vậy có phải có chút “Tiện” không?”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Đồng chí Phương Tĩnh Viện, cô nói anh trai mình như vậy, thật sự tốt sao?
Phương Tĩnh Viện lại lần nữa nói nhỏ hơn vài phần: “Đúng rồi, vì sao trước đây cô lại coi trọng anh trai tôi thế?”
Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi, nói: “Chẳng qua là tôi phạm phải sai lầm mà tất cả phụ nữ trên trái đất này đều phạm phải mà thôi.”
Phương Tĩnh Viện:?
Đồng Tuyết Lục nhún vai: “Xem mặt.”
Phương Tĩnh Viện: “...”
Phương Tĩnh Viện nghĩ một chút, lại gật đầu, khuôn mặt của đàn ông đúng là rất quan trọng, vẻ ngoài khó coi thật sự rất khó sinh ra tình cảm.
Sau đó cô ta lấy bánh ngọt ra đưa cho Đồng Tuyết Lục: “Đây là quà cảm ơn cô lần trước đã làm đồ ăn vặt giúp tôi.”
Đồng Tuyết Lục đang định nói không cần, nhưng vẫn chưa mở miệng, thì người đàn ông ngồi bàn bên cạnh đột nhiên nôn mửa một tiếng, rồi ngã ra đất...
Miệng sùi bọt mép.