Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 250: Ly trà xanh thứ hai trăm năm mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:53:51
Lượt xem: 133
Mạnh Thanh Thanh xấu hổ mặt đỏ bừng, giống như chạm vào là có thể chảy ra máu.
Lúc này Lưu Đông Xương mới vừa lòng đi mở cửa, khi đi về phía trước, còn cố ý nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, vẻ mặt đầy khoe khoang.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã phun hết bữa sáng ngày hôm nay ra ngoài, giống như đang ăn quả táo ăn được một nửa thì bên trong lòi ra con sâu vậy.
Khiến cô hận không thể phun hết đồ ăn sáng ra ngoài.
Có điều cô không định quan tâm đến chuyện này, cửa vừa mở cô đã trực tiếp đi vào trong.
Mãi cho đến khi Lưu Đông Xương đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn, Mạnh Thanh Thanh mới vào trong phòng bếp, nói với Quách Vệ Bình: “Tiểu Quách, cậu có thể ra ngoài một chút được không?”
Quách Vệ Bình hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, sau đó chạy ra ngoài phòng ăn ngồi.
Vốn dĩ Đàm Tiểu Yến định vào trong nghe lén, nhưng bây giờ Quách Vệ Bình ngồi ngay bên ngoài, cô ta không có cách nào qua được, khiến cô ta không nhịn được oán hận trừng mắt lườm cậu ta hai cái.
Vẻ mặt Quách Vệ Bình không hiểu ra sao.
Hai tay Mạnh Thanh Thanh vân vê góc áo, ấp úng nói một câu: “Tuyết Lục, có phải cô rất thất vọng về tôi không?”
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới xoay người lại nhìn cô ta: “Không thất vọng, bởi vì đây là chuyện lớn cả đời của cô, người duy nhất phải chịu trách nhiệm chính là cô! Tôi chỉ hỏi một chút thôi, là do cô tình nguyện ở bên cạnh Lưu Đông Xương sao?”
Hai mắt Mạnh Thanh Thanh lại lần nữa đỏ lên, ậm ừ một lúc lâu mới nói ra chuyện tình mấy ngày vừa qua.
Hóa ra mấy hôm trước khi cô ta tan tầm về nhà, không biết vì sao đi được nửa đường thì gặp phải một con ch.ó to từ đâu chạy đến, con ch.ó to kia giống như nổi điên, cứ đuổi theo cô ta mãi không bỏ
Khi còn nhỏ cô ta từng bị chó cắn, nên rất sợ chó, cô ta sợ tới mức lập tức khóc hu hu, vừa chạy vừa khóc, sau đó khi thấy con ch.ó sắp đuổi tới chỗ mình, nhìn phía trước có dòng sông, cô ta không nghĩ ngợi chút nào lập tức nhảy xuống.
Sau khi nhảy xuống cô ta mới nhớ ra mình không biết bơi lội, cô ta vùng vẫy trong nước sặc vài ngụm, giãy giụa trồi lên kêu cứu mạng. Sau đó cô ta nhìn thấy một bóng người nhảy xuống sông, bơi tới bên cạnh cứu cô ta lên bờ.
Lúc ấy cô ta sợ tới mức không chịu nổi, người đàn ông kia vừa tới gần, cô ta đã ôm chặt lấy người đối phương, tay đối phương vòng qua nách ôm lấy n.g.ự.c cô ta, nếu như ngày thường chắc chắn cô ta đã phát hiện ra có điểm không thích hợp rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-250-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-nam-muoi.html.]
Nhưng mà khi đó cô ta vừa bị chó đuổi một trận, còn suýt chút nữa bị c.h.ế.t đuối dọa sợ, đầu óc đã trống rỗng, sao còn có thể nghĩ ra được có thích hợp hay không?
Đợi sau khi lên bờ, cô ta mới nhìn rõ người cứu cô ta thế mà lại là Lưu Đông Xương, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Rất nhiều người đã nhìn thấy Lưu Đông Xương ôm cô ta, cũng nhìn thấy cô ta dựa sát vào người Lưu Đông Xương, trong sạch của cô ta đã mất rồi.
Ngoài gả cho Lưu Đông Xương ra, cô ta không còn con đường nào khác.
Lúc ấy Lưu Đông Xương cởi quần áo ra cho cô ta mặc, còn đưa cô ta về tận nhà, trên đường đi rất nhiều người đã trông thấy, cho dù cô ta không muốn cũng không có cách nào.
Đồng Tuyết Lục nghe xong, lông mày nhíu chặt lại.
Cô cảm thấy việc này quá trùng hợp, đang êm đẹp sao đột nhiên lại có chó, Mạnh Thanh Thanh vừa mới nhảy xuống sông, sao Lưu Đông Xương có thể xuất hiện kịp thời đúng lúc như vậy?
Nhiều chuyện trùng hợp như vậy, rất có thể đều do con người chế tạo ra.
Cô nghi ngờ tất cả chuyện này đều là trò xiếc của Lưu Đông Xương, nhưng cô không có chứng cứ.
Vân Chi
Hơn nữa cô còn rất muốn điên cuồng mắng to loại tư tưởng phong kiến bị người ta ôm nhất định phải gả cho đối phương, khiến người ta quá buồn nôn!
Đồng Tuyết Lục: “Thanh Thanh, Đại Thanh đã diệt vong lâu rồi, bây giờ là thời đại mới, tuy rằng Lưu Đông Xương cứu cô, cô cảm ơn ah ta là được, hoàn toàn không cần lấy thân báo đáp!”
Mạnh Thanh Thanh lắc đầu, cánh môi bị cắn đến mức trắng bệch: “Ông nội của tôi, tư tưởng của ông ấy rất bảo thủ, ông ấy sẽ không cho phép tôi không gả, ông ấy nói nếu tôi không gả cho Lưu Đông Xương, ông ấy sẽ không nhận đứa cháu gái này nữa.”
Đồng Tuyết Lục lại tiếp tục bị ghê tởm: “Vậy cha mẹ cô đâu? Bọn họ nói thế nào, còn đầu bếp Mạnh nữa? Ông ấy cũng đồng ý sao?”
Mạnh Thanh Thanh: “Cha mẹ tôi đều nghe ông nội tôi, vốn dĩ bác trai tôi không đồng ý, nhưng bị ông nội tôi đánh một trận, ông ấy nói nếu bác tôi dám phản đối, ông ấy sẽ đuổi bác tôi ra khỏi nhà họ Mạnh.”
“Hơn nữa Lưu Đông Xương còn tự mình tới nhà tôi, nói có thể giúp đỡ anh tôi được nhận vào làm chính thức, bây giờ không chỉ ông nội tôi, còn cả cha mẹ tôi đều cảm thấy anh ta rất tốt.”
“……”