Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 247: Ly trà xanh thứ hai trăm bốn mươi bảy

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:45:32
Lượt xem: 153

Anh nhận lấy gói đồ, sau đó nhìn thấy người gửi viết ba chữ “Đồng Gia Minh”, trong lòng lập tức trăm hoa đua nở.

Là cô ấy, là cô ấy, là cô ấy!

Thật sự là đồng chí Đồng gửi cho anh!

Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đều nhìn Ôn Như Quy, sau đó trông thấy mặt anh như cây khô gặp được cơn mưa xuân bắt đầu tỏa ra ánh sáng.

Hai người không khỏi tò mò hỏi: “Như Quy, ai gửi đồ cho cậu thế?”

Bàn tay đang ôm gói đồ của Như Quy ôm chặt hơn hai phần: “Người trong nhà, tôi ăn no rồi, tôi về phòng làm việc trước đây.”

Nói xong không đợi hai người kia phản ứng lại, anh đã ôm gói đồ đi mất.

Hoàng Khải Dân cảm thấy rất không thích hợp: “Cậu nói xem có phải Như Quy có bạn gái rồi không?”

Đầu Chu Diễm lắc như trống bỏi: “Không thể nào, sao cậu ấy có bạn gái được? Vốn dĩ tôi mới là người có bạn gái, bây giờ lại bị cậu làm chạy mất rồi!”

Hoàng Khải Dân: “……”

Hoàng Khải Dân nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu rõ, có điều anh ta cảm thấy người nhà Vương Tiểu Vân không gọi điện thoại lại đây hỏi Chu Diễm, chứng tỏ tình hình chưa đến mức nghiêm trọng, ít nhất chứng minh chắc chắn Vương Tiểu Vân chưa nói với người nhà.

Nói cách khác, câu chia tay chẳng qua chỉ là câu nói trong lúc tức giận thôi, không phải là thật sự muốn vậy.

Thật ra Chu Diễm cũng nghĩ đến điều này, cho nên mới không mạo muội gọi điện thoại cho hai người anh trai của Tiểu Vân.

Hiện giờ chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ sau, lúc ấy quay về mới có thể biết được rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

**

Ôn Như Quy quay lại phòng làm việc của mình, ngón tay khẽ run lên, cẩn thận mở gói đồ ra.

Vừa mở ra, một mùi hương đã xông vào mũi.

Anh lập tức nhìn thấy trong túi đồ là một gói đậu phộng tô và hai lọ tương ớt.

Trên cùng còn có một lá thư.

Anh gấp không chờ nổi vội vàng mở lá thư ra xem...

Vân Chi

“Đồng chí Ôn: Thấy thư như thấy mặt. Nhận được thư anh gửi em thật sự rất vui, cảm ơn anh đã gửi phiếu vải cho em, nhưng mà sau này anh đừng gửi mấy thứ đó lại đây nữa, anh giữ lại tự mình dung.

Mấy ngày hôm trước, hai đứa trẻ nghịch ngợm Gia Tín và Miên Miên tắm rửa cho Tiểu Lục, khiến Tiểu Lục bị đông lạnh cả người run rẩy, may mà Tiểu Lục kiên cường chịu đựng được, em cảm thấy nên sửa tên cho nó thành “Gà kiên cường” mới đúng. Khoảng thời gian trước em đăng ký dự thi lấy chứng chỉ đầu bếp, không ngờ đột nhiên thời gian lại bị đẩy lên sáng ngày mai, nhưng em cũng năm chắc ngày mai mình sẽ lấy được giấy chứng nhận đầu bếp.

Em làm cho anh chút đồ ăn vặt (Đậu phộng tô và hai lọ tương ớt) không biết có hợp khẩu vị của anh không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-247-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bon-muoi-bay.html.]

Ôn Như Quy đọc lại lá thư vài lần, tảng đá đang đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Cô ấy không tức giận, còn làm đồ ăn ngon cho mình nữa.

Anh đọc lại lá thư một lần, sau đó mới cẩn thẩn gấp gọn bỏ vào trong phong thư, rồi khóa kỹ trong ngăn tủ.

Anh lấy một miếng đậu phộng tô ra bỏ vào miệng, trong miệng tràn đầy hương đậu phộng, ngọt mà không ngấy.

Ăn rất ngon.

**

Đồng Tuyết Lục mang một đứa trẻ về nhà, khiến tất cả mọi người đều chấn kinh.

Hai mắt Đồng Gia Tín trợn trừng như ốc nhồi, nhìn đứa bé trong lòng cô, hỏi: “Chị, đứa nhỏ này là ai?”

Đồng Tuyết Lục: “Việc này nói ra thì rất dài.”

Cô kể đơn giản mọi chuyện sảy ra hôm nay một lần, sau đó nói với ba anh em, từ hôm nay trở đi đứa bé này sẽ ở lại nhà họ Đồng bọn họ.

Hai người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín lại lần nữa ngơ ngẩn.

Đặc biệt là Đồng Gia Tín, phản ứng của cậu ta rất lớn: “Chị, nếu như người nhà cậu ta vẫn luôn không tìm đến, chẳng lẽ chúng ta phải nuôi dưỡng cậu ta sao?”

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Không đâu.”

Người nhà cậu bé chắc chắn sẽ tìm tới, cho dù không tìm tới, đồn công an cũng sẽ không để cậu bé ở lại nhà bọn họ.

Đồng Gia Tín nghe thấy thế cuối cùng cũng yên tâm.

Trong nhà đã đủ nghèo rồi, nếu còn nuôi thêm một đứa trẻ nữa, vậy khác nào thêm một người tranh thịt với cậu ta.

Hơn nữa còn là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, ngẫm lại rất phiền toái.

Đồng Gia Minh quan sát cậu bé, không hé răng.

Đồng Miên Miên nhìn cậu bé một lúc lâu, sau đó mới nhấc chân chạy tới, há miệng cất giọng non nớt hỏi: “Chị, sau này có phải chị sẽ không thương Miên Miên nữa không?”

Ai da, cô nhóc ghen tị.

Đồng Tuyết Lục buông cậu bé xuống, véo cái má phúng phính của cô bé, nói: “Đương nhiên không phải rồi, chị thích Miên Miên nhất, Tiểu Cửu bị lạc cha mẹ, đầu còn bị kẻ xấu đánh vỡ, Tiểu Cửu rất đáng thương, sau này em phải quan tâm cậu ấy một chút, có thể làm được không?”

 

 

Loading...