Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 245: Ly trà xanh thứ hai trăm bốn mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:34:18
Lượt xem: 199
Thời này không giống như đời sau, trẻ con ở nông thôn hiện giờ vẫn chưa hạnh phúc như vậy, còn nhỏ đã phải làm việc nhà, việc đồng áng giúp gia đình rồi, cho dù tuổi quá nhỏ không thể giúp đỡ, cũng sẽ không trốn trong nhà.
Bọn họ sẽ chạy khắp trời đất trong thôn, lên núi hái rau dại, xuông sông bắt cá, tóm lại không thể nào có đứa trẻ nào trắng trắng mềm mềm như vậy được.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu như cô đoán sai, cô sẵn lòng nhận lỗi với đôi vợ chồng kia.
Cảnh sát Trương nhìn cô tán thưởng: “Cô rất cẩn thận, hai vợ chồng kia đã thừa nhận rồi, đứa trẻ là do bọn họ mua được từ tay người khác, đang định mang ra tỉnh ngoài bán đi.”
Vậy mà còn có cả người phía trên nữa, xem ra đây là một đường dây có tổ chức.
Đồng Tuyết Lục nhướng mày: “Đã biết thân phận của đứa trẻ chưa?”
Cảnh sát Trương lắc đầu: “Chúng tôi đã thẩm vấn đôi nam nữ kia rồi, bọn họ đều nói không biết, trước mắt chưa có người nào đến đồn công an báo án trẻ con mất tích.”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy có điểm không thích hợp.
Vẻ ngoài của đứa bé kia trắng trẻo xinh đẹp như vậy, nhìn qua đã biết không phải trẻ con trong gia đình bình thường, bây giờ con mình bị mất tích, thế mà người nhà lại không đến đồn công an báo án?
Vừa lấy lời khai xong, đứa bé kia cũng tỉnh lại.
Vân Chi
Hai hàng mi vừa dày vừa dài của cậu bé khẽ rung động vài cái, chậm rãi mở mắt ra.
Vừa rồi Đồng Tuyết Lục đã cảm thấy đứa bé này rất xinh đẹp, bây giờ khi cậu mở mắt ra, cô lập tức âm thầm huýt sáo trong lòng.
Vậy mà lại là mắt phượng.
Nếu nói vừa rồi cô chấm cho vẻ ngoài của cậu bé tám điểm, thì đôi mắt phượng này lập tức cộng thêm cho cậu bé hai điểm nữa.
Còn nhỏ tuổi đã đẹp trai như vậy rồi, khi trưởng thành chắc chắn sẽ mê hoặc c.h.ế.t người!
Cô đang định mở miệng hỏi cậu bé có nhớ tên người nhà là gì không, nhưng chưa kịp hỏi thành lời, cậu bé đã nhìn cô chằm chằm, đôi mắt chớp chớp kêu lên:
“Mẹ!”
Chân Đồng Tuyết Lục lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã ra đất.
Anh bạn nhỏ, nhìn rõ ràng rồi nói có được không, chị mới mười tám tuổi, không sinh ra được đứa con trai lớn như em đâu.
Đồng Tuyết Lục cảm giác bị mạo phạm.
Cảnh sát trương nhìn cậu bé, lại nhìn Đồng Tuyết Lục, cúi đầu hỏi: “Cô ấy là mẹ cháu à?”
Này... Cảnh sát Trương, đầu anh không phải úng nước chứ?
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã không nhịn được mắng đối phương một câu.
Cũng may cậu bé đã nhìn kỹ mặt Đồng Tuyết Lục, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Dì ấy không phải mẹ.”
Vừa rồi cậu nhìn lầm, có điều chị gái trước mặt cũng xinh đẹp như mẹ cậu.
Trong lòng cảnh sát Trương thở phào nhẹ nhõm một hơi, chắc là do cậu bé còn quá nhỏ nên nhận lầm người.
Đồng Tuyết Lục cảm kích nhân cơ hội dạy bảo cậu bé: “Em phải gọi chị là chị, chị chỉ lớn hơn em mười mấy tuổi thôi, không sinh được đứa con trai lớn như em, đã biết chưa?”
Hai hàng lông mi vừa dày vừa dài của cậu bé khẽ chớp một cái, giống như hai cánh quạt nhỏ vậy.
Nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói thế, cậu bé chớp mắt, dùng giọng nói non nớt của mình, nói: “Biết ạ, chị gái.”
Đồng Tuyết Lục vừa lòng gật đầu: Trẻ nhỏ dễ dạy.
Sau đó cảnh sát Trương lại hỏi thêm cậu bé vài vấn đề nữa.
Khả năng là vì cậu bé còn quá nhỏ, cũng có thể là do chấn động não nên đầu óc xoay chuyển chậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-245-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bon-muoi-lam.html.]
Dù hỏi cả buổi, ngoài biết người trong nhà họ Cố ra, cậu bé không biết điều gì khác.
Chuyện này có chút khó giải quyết.
Cảnh sát Trương nghĩ ngợi một lát, định đưa cậu bé về đồn công an, để nữ đồng chí trong đồn công an chăm sóc giúp.
Nhưng anh ta vừa bế cậu bé lên, cậu bé đã khóc tu tu: “Cháu không đi với chú đâu, cháu muốn ở cùng chị gái kia.”
Cậu bé khóc thật sự quá thảm thiết, bởi vì cảm xúc kích động mạnh, còn nôn hết ra người cảnh sát Trương, khiến sắc mặt cảnh sát Trương tái đi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, anh ta đành phải nhờ Đồng Tuyết Lục giúp đỡ mang đứa trẻ về nhà.
Đương nhiên đồn công an sẽ không bắt cô phải bỏ tiền ra nuôi dưỡng đứa trẻ, tiền thuốc men, phiếu gạo và đồ dùng khác đồn công an đều trợ cấp cho cô.
Cậu nhóc là do Đồng Tuyết Lục cứu, cô cũng không đành lòng thấy cậu bé xảy ra chuyện, nghĩ một lát cô đành phải đồng ý.
Cậu nhóc được Đồng Tuyết Lục ôm trong lòng ngực, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Cái đầu nho nhỏ của cậu gác trên vai Đồng Tuyết Lục, ngoan không chịu được.
Cảnh sát Trương nhìn thấy thế, thì tức giận ngứa răng.
Anh ta bị nôn đầy người, còn phải quay về tắm rửa thay quần áo mới được.
Đồng Tuyết Lục đã nhận được chứng chỉ đầu bếp, cũng mang cậu bé về nhà.
...
Lúc này cảnh tượng ở căn cứ nghiên cứu khoa học chính là binh hoang mã loạn.
Nhận được điện thoại của bạn gái, vốn dĩ tâm trạng của Chu Diễm đang nhảy nhót.
Anh ta cho rằng mình viết thư gửi đi có hiệu quả, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, bạn gái chủ động gọi điện thoại cho anh ta...
Anh ta vội vàng chạy đi nghe điện thoại, bước chân vui sướng nhảy nhót, nếu sau m.ô.n.g có cái đuôi, chắc chắn lúc này cái đuôi đã vểnh cao lên rồi.
Ai ngờ anh ta vừa nhấc điện thoại lên, mới nói một câu “Tiểu Vân.”
Đã nghe thấy một trận sư tử hà đông rống từ bên kia truyền đến: “Chu Diễm, anh muốn c.h.ế.t hả, tôi muốn chia tay anh!”
Sét đánh giữa trời quang.
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Khóe mắt sắp nứt ra.
Chu Diễm sợ tới mức ba hồn bảy vía đều bay mất.
Nhưng chưa đợi anh ta mở miệng hỏi, điện thoại đã bị cúp máy.
Nghe thấy tiếng “Tút tút” truyền đến, Chu Diễm sững sờ.
Bạn gái muốn chia tay anh ta!!!
Sau khi lấy lại tinh thần, Chu Diễm nghiến răng nghiến lợi chạy đi tìm Hoàng Khải Dân tính sổ.
Đương nhiên có mặt mọi người ở đó, cuối cùng Chu Diễm vẫn không thể đánh cho Hoàng Khải Dân một trận được.
Rất nhanh cả căn cứ đã biết Chu Diễm bị bạn gái chia tay.
Bởi vì vấn đề thực nghiệm, Chu Diễm không thể xin nghỉ về nhà.
Tối hôm đó Chu Diễm mất ngủ cả đêm.
Người cũng mất ngủ, còn có Ôn Như Quy.