Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 242: Ly trà xanh thứ hai trăm bốn mươi hai

Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:32:07
Lượt xem: 113

Đám đàn ông bọn họ không một ai lấy được giấy chứng nhận, vậy mà cô gái mà bọn họ khinh thường lại nhận được, hơn nữa số điểm còn đè trên đầu bọn họ.

Nghĩ tới những lời vừa rồi mình nói, bọn họ lập tức cảm thấy mặt càng đau hơn!

Sau khi nói lời cảm ơn với giám khảo, Đồng Tuyết Lục cầm giấy chứng nhận đầu bếp bình tĩnh ra ngoài.

Khi đi ngang qua người đám đàn ông kia, cô dùng giọng nói không cao không thấp nói: “Đàn ông có thể làm gì chứ? Không biết sinh con, bây giờ ngay cả nấu ăn cũng không biết, nói thẳng ra chính là vô dụng chẳng được tích sự gì.”

Đám đàn ông nghe thấy lời ấy, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Bọn họ biết người phụ nữ này đang cười nhạo bọn họ, cười bọn họ mười chín người đi vào lại không có một ai nhận được giấy chứng nhận đầu bếp.

Đúng là rất mất mặt!

Sau này bọn họ không dám xxem thường phụ nữ nữa.

Sau khi ra khỏi nơi lấy giấy chứng nhận, Đồng Tuyết Lục chuẩn bị quay về tiệm cơm.

Thật ra cô quay về cũng không có việc gì, nhưng cô có chút lo lắng cho Mạnh Thanh Thanh.

Đúng lúc ấy có một đôi nam nữ từ phía đối diện đi đến.

Trong tay người đàn ông ôm một đứa trẻ con, cầu bé nằm gục vào vai người đàn ông, cả người được che phủ bởi một bộ quần áo rộng thùng thình, che đậy kín mít chỉ lộ ra một chỏm tóc trên đỉnh đầu.

Bọn họ giống như đang vội vàng đi đâu đó, hai người vẫn luôn cúi đầu đi về phía trước, không khéo va phải Đồng Tuyết Lục vừa ra khỏi nơi lấy giấy chứng nhận đầu bếp.

Đồng Tuyết Lục cũng đang cúi đầu nghĩ ngợi không nhìn thấy bọn họ, sau cú va chạm ấy, thiếu chút nữa cô đã ngã ra đất.

Người đàn ông kia vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi cô gái, yêm vội vã lên đường không trông thấy cô, cô không sao chứ?”

Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng vội vàng xin lỗi, khẩu âm của hai người đều tương đối nặng.

Đồng Tuyết Lục đang định nói không sao cả, thì nhìn thấy sau khi va phải mình quần áo che trên người anh ta lộ ra một khe hở, từ góc độ của Đồng Tuyết Lục nhìn qua, có thể trông thấy được cánh tay của đứa trẻ kia.

Cánh tay kia vừa trắng vừa mập mạp, hoàn toàn khác hẳn làn da trên người hai vợ chồng này.

Người đàn ông nhìn qua khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, mắt to mày rậm, làn da ngăm đen.

Còn người phụ nữ kia ước chừng ba mươi tuổi, dáng người thấp bé, mắt tam giác, xương gò má cao, môi rất mòng, làn da cũng vậy đều rất đen.

Hai người này chính là hình tượng nông dân truyền thống điển hình, quê mùa, trung thực.

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-242-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-bon-muoi-hai.html.]

Người phụ nữ kia thấy ánh mắt Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm vào đứa bé, thì vội vàng kéo quần áo xuống.

Bọn bước lên trước một bước ngăn cản tầm mắt của Đồng Tuyết Lục: “Đây là con út nhà yêm, hai ngày nay đột nhiên bị sốt, bọn yêm mang nó tới Kinh Thị khám bệnh, bây giờ đang vội vàng về nhà, cô gái, nếu không không sao thì bọn yêm đi đây!”

Nói xong không đợi Đồng Tuyết Lục đồng ý đã xoay người định đi khỏi chỗ này.

Đồng Tuyết Lục lao ra ngăn bọn họ lại: “Hai người không thể đi được!”

Người đàn ông kia không ngờ cô sẽ lao ra chắn đường đột ngột như vậy, lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Cô gái, xin cô đừng làm khó dễ cho người nhà quê chúng tôi.”

Người phụ nữ kia thì dùng tay lau mắt: “Cô gái, xin cô thương xót, bọn yêm đã mua vé tàu hỏa rồi, cô còn như vậy, bọn yêm sẽ trễ tàu mất!”

Người đi đường thấy hai vợ chồng nhà kia đáng thương như vậy, đều ồn ào khuyên nhủ Đồng Tuyết Lục.

“Cháu gái, cháu đâu có bị thương, sao lại không cho người ta đi?”

“Đúng đấy, cô xem vợ chồng người ta sốt ruột thế kia, mau để người ta đi đi cho kịp chuyến tàu.”

Ái chà chà, giả bộ đáng thương đúng không?

Nghĩ cô không biết sao.

Đồng Tuyết Lục nhíu mày, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Không phải cháu không biết nói lý, mà là bọn họ trộm tiền của cháu!”

Người đàn ông mắt lồi như cua kia lập tức trợn trừng mắt lên, lộ ra vẻ hung ác: “Cô đánh rắm! Bọn yêm trộm tiền của cô khi nào?”

Thời buổi này trộm tiền chính là chuyện rất nghiêm trọng, nếu như người chung quanh tin tưởng bọn họ trộm tiền, hôm nay chắc chắn bọn họ không đi được.

Bởi vậy người đàn ông kia mới lập tức lộ ra vẻ hung ác như thế.

Anh ta bắt đầu nóng nảy rồi.

Đồng Tuyết Lục lui về phía sau một bước, làm ra dáng vẻ bị dọa sợ: “Chưa từng thấy ai đã ăn trộm tiền còn dọa người như vậy, tôi nói cho anh biết, tôi không sợ anh đâu, hôm nay nếu như anh không trả lại tiền, tôi sẽ...”

Tôi sẽ... một lúc lâu vẫn chưa nói ra được lời uy hiếp.

Nhưng chính vì như vậy, hình tượng của Đồng Tuyết Lục trong mắt mọi người lại càng có vẻ “Yếu đuối”  hơn. Ngoài miệng hung ác nói như vậy, nhưng thực tế một chút uy h.i.ế.p cũng không có.

Mọi người đều đồng tình với kẻ yếu.

 

Loading...