Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 239: Ly trà xanh thứ hai trăm ba mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:29:20
Lượt xem: 235
Thư của Ôn Như Quy thì gửi đến nhà Đồng Tuyết Lục, chứ không phải gửi đến tiệm cơm quốc doanh.
Cho nên sau khi tan làm Đồng Tuyết Lục mới nhận được thư.
Nhìn thấy người gửi thư là Ôn Như Quy, cô còn có chút kinh ngạc.
Đúng là không ngờ, vậy mà anh còn nghĩ ra được chiêu viết thư.
Đêm qua cô cũng nghĩ đến chuyện này.
Trước khi xuyên sách, thời hiện đại khoa học kỹ thuật đã vô cùng phát triển, mọi người muốn liên lạc với nhau chỉ cần dùng di động, còn rất ít người nhẫn nại viết thư.
Nếu cô đã xuyên qua niên đại này, cô cũng muốn cẩn thận cảm nhận những thứ ở niên đại này một chút.
Đồng Tuyết Lục mở lá thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng.
“Đồng chí Đồng, thấy thư như thấy người. Chủ nhật đi chơi cùng em rất vui, nước đường nấm tuyết cũng rất ngon, khả năng nấu ăn của đồng chí Đồng lúc nào cũng tốt như vậy.
Sau khi về căn cứ, ngoài thời gian ngủ ra đều ngốc trong phòng thí nghiệm, thời tiết đã chuyển lạnh rồi, đồng chí Đồng nhớ lúc nào cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé, áo khoác quân đội bây giờ muốn mặc vẫn còn hơi dày, chỗ anh còn thừa chút phiếu vải, đồng chí Đồng nhận lấy may vài bộ quần áo vừa phải đi.
Ở cùng nhau trong cùng thành phố lại viết thư, không biết đồng chí Đồng có cảm thấy kỳ quái không? Trong lòng anh rất thấp thỏm muốn biết, làm ơn viết thư lại cho anh biết nhé.”
Đọc hết là thứ, khóe miệng Đồng Tuyết Lục không nhịn được khẽ cong lên.
Cảm giác ngọt ngào giống như được người ta nhét cho một viên kẹo, ngọt từ miệng đến tận tâm can.
Ôn Như Quy thật sự đã cho cô niềm vui bất ngờ thêm lần nữa, nội dung bức thư rất đơn giản không có một câu nào chứa đựng tình cảm ái muội, nhưng lại lộ ra anh quan tâm đến cô khắp nơi khắp chốn.
Cô xem đám phiếu vải, vậy mà có hẳn mười tấm.
Rất nhiều gia đình một tháng mới kiếm được một tấm phiếu vải, anh lại gửi cho cô một lần tận mười tấm.
Ôn Như Quy thật sự đối xử với cô quá tốt!
Mười tấm phiếu vải đặt ở thời hiện đại không tính là gì, nhưng trong niên đại này lại rất khó có được, hiếm có hơn là tấm lòng của anh.
Khiến cô chỉ nghĩ đến thôi trong lòng đã ấm áp rồi.
Quan trọng nhất là người này hình như không hề ngốc giống như cô tưởng tượng.
Cuối lá thư anh để lại một câu hỏi, khiến cô không thể không viết thư trả lời, đợi khi cô viết thư gửi qua đó, anh lại viết tiếp, cứ như vậy hai người sẽ bắt đầu xây dựng mối hiên hệ.
Ôi, đúng là vừa tinh ranh lại vừa đáng yêu.
Đồng Tuyết Lục không lập tức trả lời, Ôn Như Quy gửi cho cô mười tấm phiếu vải, cô phải nghĩ xem nên gửi cho anh thứ gì mới được.
May quần áo, làm giày là chuyện không thực tế, vì cô không biết làm.
Việc cô am hiểu nhất chính là nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-239-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-ba-muoi-chin.html.]
Sau khi suy nghĩ một lát, cô quyết định ngày mai sẽ đến cung tiêu xã mua chút nguyên liệu nấu ăn về, sau đó làm thành chút đồ ăn vặt gửi qua đó cho anh.
Đồng Tuyết Lục gấp gọn lá thư cất đi, khi quay đầu lại thì trông thấy Đồng Miên Miên đang ngồi trên giường xem truyện tranh.
Không biết cô bé có hiểu hay không mà đôi mắ luôn nhìn chằm chằm vào quyển truyện, đôi tay mũm mĩm vẫn luôn khua khoắng.
Nhìn đôi gót chân nhỏ vừa trắng vừa mũm mĩm, hơn nữa lại còn mềm mại của cô bé, thật sự đáng yêu đến mức người ta không nhịn nổi.
Đồng Tuyết Lục nhào đến, thơm một cái thật kêu trên mặt cô bé.
Cô nhóc trợn tròn mắt giống như bị hoảng sợ, miệng há hốc thành hình chữ O, giống như con nai con bị dọa, cực kỳ đáng yêu.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được lại ôm cô bé thơm hai cái nữa.
Khi vừa mới nhận ra được mình xuyên sách đến thập niên bảy mươi, trong lòng cô cảm thấy đúng là hại cô mà, ở hiện đại cô đang có cuộc sống hô mưa gọi gió, sao phải khiến cô xuyên sách đến người một pháo hôi thế này?
Bây giờ đột nhiên cô cảm thấy xuyên sách cũng rất không tồi.
Có cô bé đáng yêu như Đồng Miên Miên, còn có anh chàng đáng yêu như Ôn Như Quy nữa.
Rất tốt.
**
Ngày hôm sau đi làm, Mạnh Thanh Thanh vẫn mang dáng vẻ rầu rĩ không vui.
Đồng Tuyết Lục không hỏi cô ta nữa, bởi vì có hỏi cô ta cũng sẽ không nói.
Cô đặt hết sự chú ý lên người Lưu Đông Xương.
Hình như Lưu Đông Xương cũng biết được cô đang quan sát anh ta, còn cố ý nở một nụ cười rất đắc ý với cô.
Nụ cười ấy thật sự khiến Đồng Tuyết Lục vô cùng buồn nôn, cô luôn có cảm giác chuyện gì đó sắp sảy ra.
Đến giữa trưa, Phương Tĩnh Viện lại tới ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, cô ta không nhịn được oán giận: “Công việc này của cô đến cả một ngày nghỉ ngơi cũng không có, tôi muốn đến nhà tìm cô cũng không được.”
Đồng Tuyết Lục liếc xéo cô ta: “Thật ra là cô muốn đến chỗ tôi ăn chùa có phải không?”
Vân Chi
Mặt Phương Tĩnh Viên hơi đỏ lên: “Tôi sẽ không đến tay không đâu, nếu như tôi qua đó, chắc chắn tôi sẽ tự mình mang nguyên liệu nấu ăn đến!”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy Phương Tĩnh Viện này, tuy rằng nói chuyện không dễ nghe lắm, nhưng bản chất không xấu, là người có thể kết bạn được.
Cô nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay tôi định làm mấy món đồ ăn vặt, có đậu phộng tô và tương ớt, nếu cô muốn ăn, tôi có thể làm cho cô một phần, mai cô đến đây lấy nhé!”
Hai mắt Phương Tĩnh Viện lập tức sáng lên: “Thật sao? Tuyết Lục, cô thật sự tốt với tôi quá, tôi muốn tôi muốn!”
Nói xong cô ta nhanh chóng móc ra phiếu gạo và tiền, đưa qua cho Đồng Tuyết Lục.
Vốn dĩ Đồng Tuyết Lục định tặng cho cô ta, nhưng Phương Tĩnh Viện không muốn chiếm tiện nghi, đặt tiền lên bàn rồi chạy mất.