Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 235: Ly trà xanh thứ hai trăm ba mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-05 20:26:35
Lượt xem: 177
Bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng của Thái Xuân Lan.
“Chị dâu, trước đây sao không nghe chị nói chuyện Tuyết Lục trả lại tiền nhiều hơn hai mươi tệ? Nếu hôm nay không gặp cô ấy, không phải chị sẽ giấu kín không bao giờ nói chứ?”
“Xuân Lan, em nói bậy gì đó...”
“Hai đứa ngu xuẩn chúng mày câm hết mồm lại cho tao!”
Mẹ Đồng tức giận đến mức bộ n.g.ự.c lên xuống phập phồng, cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ mất mặt thế này!
Bác gái giường bên bĩu môi, xoay người đi, dự định không bao giờ nói chuyện với người này nữa.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, ánh nắng mặt trời tươi sáng bên ngoài chiếu lên người khiến Đồng Tuyết Lục cảm thấy vô cùng ấm áp.
Vân Chi
Vừa rồi cô không dùng thủ đoạn khiến mẹ Đồng mất mặt hơn, không phải vì cô có điều cố kỵ, cũng không phải vì cô hiền lành gì.
Mà vì cô cảm thấy không cần thiết.
Mẹ Đồng có ơn dưỡng dục nguyên chủ, dù cô có thắng thì những người khác cũng sẽ cảm thấy cô không có tình người.
Hơn nữa, không phải bất kỳ ai cũng có thể trở thành mục tiêu công lược của cô.
Giống như Lưu Đông Xương, loại người rác rưởi ấy cô chưa bao giờ có ý định công lược.
Sau này cô sẽ càng xa cách nhà họ Đồng.
Chỉ cần Đồng Chân Chân không tới quấy rầy chị em cô, mọi người có thể mạnh ai nấy sống.
**
Quay lại tiệm cơm, Đồng Tuyết Lục phát hiện ra hai mắt Mạnh Thanh Thanh dường như càng sưng hơn, giống như đã khóc.
“Thanh Thanh, có phải cô xảy ra chuyện gì hay không?”
Hai mắt Mạnh Thanh Thanh đỏ bừng, lông mi chớp chớp không ngừng, khóe miệng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Hiện giờ đầu bếp Mạnh không ở tiệm cơm, Đồng Tuyết Lục cảm thấy mình có nghĩa vụ chiếu cố Mạnh Thanh Thanh giúp ông ta.
Vì thế cô kéo tay Mạnh Thanh Thanh đến một góc, nói: “Thanh Thanh, nếu cô sẵn lòng tin tưởng tôi, cô có thể nói cho tôi biết, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ giúp cô.”
Mạnh Thanh Thanh cắn môi dưới, mày nhíu lại: “Tuyết Lục, tôi……”
Đúng lúc ấy, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, hai người Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên, thì trông thấy Lưu Đông Xương đang bước vào bên trong.
Nhìn thấy Lưu Đông Xương đến, Mạnh Thanh Thanh giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, cả người bắt đầu run rẩy: “Sáng nay tôi quên quét ngõ nhỏ rồi, bây giờ tôi phải qua đó quét tước!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-235-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-ba-muoi-lam.html.]
Nói xong cô ta cúi đầu vội vàng ra khỏi phòng.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô ta, hình như Đồng Tuyết Lục nghĩ đến điều gì đó.
Khoảng thời gian tiếp theo, cô bắt đầu cố ý quan sát hai người Mạnh Thanh Thanh và Lưu Đông Xương.
Cô phát hiện ra Mạnh Thanh Thanh vẫn luôn trốn tránh Lưu Đông Xương, vừa nhìn thấy anh ta đến lập tức sẽ bị dọa giật mình hoảng hốt.
Phía bên này ánh mắt Lưu Đông Xương thi thoảng lại dừng trên người Mạnh Thanh Thanh, giống như đang quan sát con mồi, thấy Mạnh Thanh Thanh sợ mình, trên mặt anh ta sẽ lộ ra nụ cười đáng khinh.
Đồng Tuyết Lục buộc lòng phải nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Có phải Lưu Đông Xương chịu thiệt ở chỗ cô, nên bắt đầu quay sang làm phiền Mạnh Thanh Thanh hay không?
Cô dám trực tiếp mắng Lưu Đông Xương nhưng Mạnh Thanh Thanh nhát gan như vậy, không thể làm ra được chuyện ấy.
Nghĩ vậy, sắc mặt Đồng Tuyết Lục bắt đầu sa sầm xuống.
Đến giờ tan làm, vốn dĩ Đồng Tuyết Lục định đi về cùng với Mạnh Thanh Thanh, không ngờ anh họ cô ta lại đến đây đón.
Có anh họ đi cùng, tất nhiên cô không cần làm việc thừa.
Vừa đến nhà, bước chân vào cửa một tiếng kêu thảm thiết đã truyền đến, tiếng kiêu ấy hình như là của Tiểu Lục.
Cô vội vàng đóng cửa chạy vào xem, sau đó nhìn thấy hai anh em Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên đang tắm rửa cho Tiểu Lục.
Tiểu Lục bị lạnh cả người run rẩy, lông gà dính bết vào người, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Trên đầu Đồng Tuyết Lục nổi đầy vạch đen: “Hai đứa đang làm gì vậy?”
Nhìn thấy cô về, Đồng Miên Miên lập tức nhấc đôi chân ngắn ngủn của mình lên chạy tới: “Chị, chúng em tắm cho Tiểu Lục.”
Đồng Tuyết Lục không bế cô bé lên như ngày thường, mà nghiêm mặt nói: “Chị biết hai đứa đang tự tắm cho Tiểu Lục, nhưng vì sao hai đứa lại làm như vậy? Hai đứa làm thế sẽ khiến Tiểu Lục bị ốm!”
Gà không được tắm, chúng nó sẽ tự mình dùng cát làm sạch bản thân.
Bây giờ mặt trời đã xuống núi rồi, ngoài trời không có ánh nắng, thời buổi này cũng không có máy sấy tóc, Tiểu Lục bị tắm như vậy nói không chừng sẽ bị ốm.
Đồng Miên Miên lập tức sững sờ, đôi mắt to tròn ngập nước trợn tròn, chỉ trong nháy mắt đã dâng lên đầy nước mắt.
Đồng Gia Tín cũng ngây ngẩn cả người, tròng mắt xoay chuyển, hiển nhiên lúc này cậu ta cũng đã nhận ra được, mình lại gây rắc rối rồi.
Đồng Tuyết Lục bước đến sờ tay vào chậu nước, thấy nước trong chậu ấm áp, cô mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó cô nhanh chóng chạy vào nhà tìm quần áo cũ nát ra lau khô lông cho Tiểu Lục, rồi làm một cái ổ cho nó trong phòng bếp, phòng bếp có đốt lửa độ ấm tương đối cao.
Tiểu Lục giống như bị kinh hách, vẫn luôn không ăn không uống, Đồng Tuyết Lục lo nó sẽ bị cảm lạnh.