Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 223: Ly trà xanh thứ hai trăm hai mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:47:28
Lượt xem: 200
Khi Lưu Đông Xương vừa đi vào phòng bếp, đã trông thấy Đồng Tuyết Lục đang cầm một cây chổi nhỏ, đập một thứ gì đó trên mặt đất.
Giống như đánh golf vậy, thứ đồ trên mặt đất lập tức bay lên, đúng lúc đập thẳng vào mặt Lưu Đông Xương.
Nhưng vẫn chưa hết, vấn đề là thứ kia còn có lông xù xù, còn cử động!
Sau đó thứ kia giống như bị kinh hãi quá độ, móng vuốt vươn ra cào vài cái vào mặt Lưu Đông Xương, sau đó rơi xuống đất nhanh chóng chạy mất.
So với con chuột đó, Lưu Đông Xương còn kinh hãi nhiều hơn.
Anh ta vừa bước và đã bị một con chuột bay ngang trời lao đến, đập thẳng vào mặt.
Là chuột đó, con mẹ nó quá ghê tởm!
Không đợi anh ta kịp phản ứng lại, con chuột còn cào vào mặt anh ta vài cái.
Vân Chi
Lưu Đông Xương hít hà một hơi, tức giận đến mức thiếu chút nữa đã qua đời ngay tại chỗ.
Bầu không khí lập tức xấu hổ.
Phòng bếp yên tĩnh vài giây.
Đồng Tuyết Lục nhìn Lưu Đông Xương, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi giám đốc Lưu, tôi không nhìn thấy anh bước vào, thật sự rất xin lỗi!”
May mà mặt anh ta không chảy máu, chắc hẳn sẽ không bị nhiễm trùng, nếu không cũng không biết niên đại này đã có vắc xin phòng bệnh hay chưa.
Lưu Đông Xương nhìn Đồng Tuyết Lục, cố áp lửa giận xuống, vuốt tóc nói: “Không sao cả, cũng không phải cô cố ý làm thế, chắc chắn tôi sẽ không giận cô đâu.”
Nói anh xoay người đi ra ngoài, bởi vì nếu còn không đi, anh ta không nhịn được sẽ mắng chửi đối phương.
Đồng Tuyết Lục:??
Kỳ quái thật, Lưu Đông Xương trở nên khoan dung như vậy từ khi nào thế?
Trong phòng ăn, Đàm Tiểu Yến nhìn thấy cảnh tượng ấy, lập tức cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn, cô ta hung hăng trừng mắt lườm Đồng Tuyết Lục một cái.
**
Lần này sau khi Ôn Như Quy quay lại căn cứ, chỉ cần không phải người mù đều có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rất tốt.
Thật ra thì, anh vẫn mang dáng vẻ thờ ơ hờ hững như trước kia.
Nhưng hiện tại, bước chân anh nhẹ nhàng vui sướng, đôi mắt lúc nào cũng có thể sáng lên, khiến người ta cảm thấy như anh đang tắm mình trong gió xuân.
Chu Diễm hỏi anh rất nhiều lần, hỏi có phải anh có chuyện gì vui không.
Tất nhiên là Ôn Như Quy sẽ không nói, hiện giờ bọn họ còn chưa xác định quan hệ đâu.
Sau khi quay về từ chuồng bò, Chung Thư Lan đã nhìn trúng Ôn Như Quy, rất muốn anh trở thành con rể mình.
Bà ta từng ám chỉ vô số lần trong sáng ngoài tối với chồng mình, rõ ràng lần trước ông đã đồng ý đi thăm dò Ôn Như Quy một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-223-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-hai-muoi-ba.html.]
Nhưng không biết vì sao, sau khi ra ngoài một chuyến ông ấy lại thay đổi ý định.
Khiến bà ta rất buồn khổ.
Vì chuyện chung thân của con gái, bà ta quyết định tự mình ra tay!
Đương nhiên, bà ta cũng ngượng ngùng đi hỏi thẳng Ôn Như Quy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bà ta quyết định bắt đầu xuống tay từ Chu Diễm, bạn của Ôn Như Quy trước.
Trong căn cứ, quan hệ giữa Chu Diễm và Ôn Như Quy là tốt nhất.
Nếu bà ta có thể bảo Chu Diễm nói tốt về con gái mình trước mặt Ôn Như Quy, khuyên bảo Ôn Như Quy một chút, kết quả sẽ tốt hơn nhiều so với việc bà ta chủ động nói với anh.
Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này tốt.
Vì thế khoảng thời gian sau đó, biết Chu Diễm bị đau họng, bà lập tức đưa Lười Ươi cho anh ta.
Trong nhà nấu món gì ngon, ngoài đưa qua cho Ôn Như Quy, bà ta cũng sẽ mang cho Chu Diễm một phần.
Thậm chí có hôm nhìn thấy quần áo Chu Diễm bị sứt chỉ, bà ta còn tự mình khâu vá giúp anh ta.
Qua một khoảng thời gian ở chung, bà ta và Chu Diễm đã trở nên thân thieets.
Thậm chí có rất nhiều lần Chu Diễm còn nói muốn nhận bà ta làm mẹ nuôi.
Thấy thế bà ta nhanh chóng uyển chuyển nói điến việc con gái trong nhà đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa tìm được bạn trai, trong lời nói lại ám chỉ nếu có thể quen được người có nhân phẩm như Ôn Như Quy thì tốt rồi.
Chu Diễm vô cùng hiểu ý, tỏ vẻ nhất định sẽ giúp đỡ bà ta.
Qua hai ngày nữa, Chung Thư Lan cảm thấy thời cơ đã chín muồi, vì thế đã chủ động đến tìm Ôn Như Quy.
Bà ta lấy cớ đến để tặng đồ ăn cho Ôn Như Quy, sau đó bắt đầu hàn huyên về chuyện trong nhà.
Ánh mắt bà ta đỏ lên, nói: “Cuộc đời này người khiến cô cảm thấy có lỗi nhất chính là Uẩn Thi, nếu không phải có nhà mẹ đẻ như nhà cô, con bé sẽ không phải theo nhà cô đến chuồng bò từ khi còn nhỏ như vậy, suốt mười năm qua, con bé chưa được sống một ngày tốt lành nào.”
Ôn Như Quy: “Cô đừng đau khổ, bây giờ cô với thầy đã đoàn tụ rồi, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”
Chung Thư Lan lau nước mắt gật đầu: “Cháu nói đúng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên, nhưng mà Uẩn Thi, con bé đã lớn tuổi rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa có bạn trai, Như Quy, cháu...”
Bà ta còn chưa nói dứt lời, đã bị Ôn Như Quy cắt ngang.
Ôn Như Quy chưa bao giờ làm ra chuyện vô lễ cắt ngang lời người khác như vậy, nhưng lúc này anh không thể không làm thế.
Anh nghiêm túc nhìn Chung Thư Lan: “Cô, cháu hiểu được lo lắng của cô, cũng hiểu được tình cảm chân thành cô dành cho con gái mình, nhưng mà Chu Diễm đã có bạn gái rồi, cho dù cô vừa lòng với Chu Diễm, cô cũng không thể làm như vậy được.”
“Chẳng lẽ cô muốn Chu Diễm bỏ bạn gái mình ở bên đồng chí Tiêu à? Nếu cậu ta thật sự làm vậy, cậu ta còn là người có thể phó thác chung thân sao? Hơn nữa nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt với đồng chí Tiêu, sau này cô vẫn nên đừng nhắc lại việc này nữa!”
Chung Thư Lan ngơ ngẩn.
Cả người giống như bị sét đánh trúng vậy.
Rốt cuộc cậu ta đang nói cái quỷ gì thế? Mình nói mình nhìn trúng Chu Diễm khi nào?