Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 220: Ly trà xanh thứ hai trăm hai mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-05 13:46:31
Lượt xem: 266
Trung thu nháy mắt đã qua đi.
Mẹ Đồng nằm mơ thấy Đồng Chân Chân chịu khổ ở nông trường, ngày hôm sau tỉnh lại trong lòng vô cùng khó chịu.
Khi đi làm vẫn luôn nhớ tới giấc mộng tối qua, vì thế đã tìm thời gian gọi điện thoại tới nông trường.
Lần trước tuy rằng Đồng Chân Chân nói với mẹ Đồng mình tự nguyện ở lại nông trường, nhưng đó không phải lời nói thật lòng.
Vân Chi
Ai muốn ở lại nông trường, nơi rách nát này chứ?
Ngày nào cũng mệt muốn c.h.ế.t còn chưa nói, ăn còn không đủ no, ngủ không đủ thoải mái, càng dày vò hơn chính là rất hay bị giáo dục dạy bảo!
Vốn dĩ cô ta nghĩ, sau khi mình nói như vậy cho dù cha mẹ không vớt cô ta về, tốt xấu gì cũng sẽ nghĩ cách cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của cô ta một chút.
Không ngờ lại không có gì cả.
Đúng là tức c.h.ế.t cô ta rồi!
Cho nên lần này khi nhận được điện thoại, giọng điệu nói chuyện của cô ta không hề tốt chút nào: “Sao mẹ lại gọi điện đến đây thế? Con còn phải đi làm việc nhà nông.”
Mẹ Đồng nghe thấy cô ta nói phải đi làm việc nhà nông, trong lòng càng khó chịu hơn: “Chân Chân, dạo này con thế nào? Sức khỏe tốt không? Đồ ăn đồ dùng đều đầy đủ chứ?”
Vốn dĩ trước trung thu bà ta đã định cho người mang vài thứ qua nông trường rồi, nhưng khoảng thời gian đó hội phụ nữ bận tổ chức các hoạt đột, bà ta vội trước vội sau chân không chạm đất, đợi đến khi nghĩ đến đã qua tết trung thu rồi.
Đồng Chân Chân âm thầm khinh bỉ: “Nơi như nông trường còn có thể tốt được sao? Đồ ăn hết từ lâu rồi!”
Mẹ Đồng vội vàng nói: “Đợi mấy ngày nữa mẹ sẽ gửi chút đồ qua đó, con muốn ăn thứ gì?”
Đồng Chân Chân nghe thấy thế, trong lòng cuối cùng mới thoải mái một chút: “Mẹ, trong tay con không có tiền, mẹ có thể bảo người ta mang cho con chút tiền được không?”
Mẹ Đồng vội vàng đồng ý, sau đó hạ giọng nói cho cô ta một tin tức tốt, thế cục hiện giờ càng ngày càng ổn định, nói không chừng có thể đưa được cô ta ra trước thời hạn.
Đối với lời này, Đồng Chân Chân không hề kinh ngạc, không hề vui mừng chút nào, cô ta hiểu hơn bất kỳ ai khác, thế cục sẽ càng ngày càng ổn định.
Chỉ là con mẹ nó, cô ta vẫn phải ở lại nông trường thêm chín tháng nữa, cô ta thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mẹ Đồng không biết suy nghĩ của cô ta, vẫn tiếp tục lải nhải.
Đồng Chân Chân không có tâm trạng nào nghe bà ta nói nhiều, lập tức lạnh lùng cắt ngang lời bà ta: “Mẹ có qua bên kia thăm em trai em gái con không?”
Tay cầm điện thoại của mẹ đồng cứng lại, nói chậm nửa nhịp: “Qua rồi, bọn họ đã tha thứ cho con!”
Nghe được tin tức này, trên mặt Đồng Chân Chân cuối cùng cũng xuất hiện chút vui vẻ: “Mẹ, sau này nếu mẹ có thời gian rảnh, thì thay con qua thăm bọn họ nhé, cha mẹ nuôi con không còn nữa, bọn họ cũng rất đáng thương.”
Mẹ Đồng liên tục đồng ý, nhưng sau khi cúp điện thoại lại không nhịn được bĩu môi.
Còn lâu bà ta mới qua thăm đám nhóc con kia!
Chủ yếu là vì không muốn nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, mấy năm qua coi như bà ta dưỡng một kẻ ăn cháo đá bát.
Bình thường không tới nhà họ Đồng cũng không sao, nhưng hôm qua là tết trung thu cũng không thấy cô tới đây, đúng là đồ vô lương tâm!
**
Đồng Tuyết Lục ở trong phòng bếp hắt xì một cái, thầm nghĩ, chẳng lẽ Ôn Như Quy đang nhớ mình sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-220-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-hai-muoi.html.]
Trong niên đại này thật sự rất bất tiện, không có điện thoại di động, khoảng cách lại không xa đến mức phải viết thư liên lạc với nhau.
Cho nên chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đúng lúc ấy Quách Vệ Bình bước vào, Đồng Tuyết Lục nói với cậu ta: “Tiểu Quách, từ hôm nay cậu bắt đầu học nấu ăn với tôi.”
Quách Vệ Bình giật mình, đôi mắt trợn tròn lên, đợi đến khi lấy lại tinh thần, cậu ta liên tục xua tay: “Không được, tôi không được, đến tận bây giờ ngay cả thái đồ ăn tôi vẫn chưa học được.”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt: “Việc thái rau cậu có thể chậm rãi học, tôi dạy cho cậu cách xào mấy món đơn giản, rất dễ dàng!”
Làm theo cách mài sắt thành kim như đầu bếp Mạnh, quá chậm.
Hiện giờ trong tiệm cơm chỉ có mình cô là đầu bếp, nếu muốn xin nghỉ rất khó khăn.
Nếu cô không bồi dưỡng Quách Vệ Bình, sau này sao cô có thể trốn làm đi hẹn hò được?
Có loại người hận không thể học trộm, sớm ngày học hết bản lĩnh của sư phụ, nhưng Quách Vệ Bình lại khác, cho cậu ta cơ hội cậu ta còn không muốn học.
Đồng Tuyết Lục tốn rất nhiều nước bọt, cuối cùng mới thuyết phục được cậu ta.
Đúng là rất khó hiểu.
Tuy rằng Quách Vệ Bình không tính là có thiên phú lắm, nhưng rất chuyên tâm học tập, hơn nữa nếu đã quyết định học, cậu ta sẽ cố gắng hết sức mình.
Thấy thái độ ấy, Đồng Tuyết Lục rất coi trọng cậu ta.
Hiếm có hơn là tính cách cậu ta rất đơn giản, là một người thành thật.
Đến giữa trưa, tiệm cơm có một đám khách không mời mà tới.
Đám khách không mời này không phải ai khác, đều là người quen của Đồng Tuyết Lục.
Đám người ấy vừa vào trong, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trẻ tuổi, xinh đẹp, dáng người cao ráo, thống nhất ăn mặc quân trang màu xanh lá, còn đạp năm sáu chiếc xe đạp đến đây.
Hiệu quả ấy, hấp dẫn ánh mắt mọi người giống hệt như ở thời hiện đại đột nhiên có một đám mỹ nữ lái vài chiếc Maserati đến.
Phương Tĩnh Viện dẫn đầu bước đến, nhìn thấy Đàm Tiểu Yến, cô vẫy tay nói: “Phục vụ, chỗ này của các cô có phải có người tên là Đồng Tuyết Lục không?”
Đôi mắt húp híp của Đàm Tiểu Yến âm thầm quan sát Phương Tĩnh Viện, ánh mắt tràn đầy hâm mộ và ghen ghét: “Cô tìm Đồng Tuyết Lục làm gì? Hai người có quan hệ thế nào?”
Phương Tĩnh Viện nhìn cô ta một cái, nói: “Tôi với cô ấy là bạn bè, cô ấy đâu rồi, đã đến giờ cơm sao vẫn không nhìn thấy người?”
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn Đàm Tiểu Yến đã mắng chửi rồi, nhưng đứng trước mặt đám “Bạch phũ mỹ” này, khí thế của cô ta vô thức giảm xuống một đoạn.
Cô ta chỉ vào phòng bếp, nói: “Bây giờ cô ta không làm nhân viên phục vụ nữa, cô ta làm đầu bếp tạm thời, đang nấu ăn trong đó.”
Đầu bếp???
Lời này vừa phát ra, Phương Tĩnh Viện lập tức chấn kinh ngay tại chỗ: “Đồng Tuyết Lục mà cô nói với người tôi hỏi là một sao?”
Đồng Tuyết Lục biết nấu ăn?
Sao có thể???