Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 217: Ly trà xanh thứ hai trăm mười bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:57:11
Lượt xem: 201
Nghe thấy lời nói đồng ngôn vô kỵ của Đồng Miên Miên, sắc mặt Khương Đan Hồng cũng dễ nhìn hơn trước nhiều.
Còn mặt Phác Kiến Nghĩa thì đã chuyền thành màu gan heo, dường như cuối cùng cũng nhận ra mình đã nói lời không nên nói, anh ta gãi đầu: “Được rồi, sau này tôi sẽ không nói nữa, xin lỗi đồng chí Khương, tôi chân thành xin lỗi chị!”
Nói xong anh ta còn đứng dậy cúi người với Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng vẫn cho anh ta sắc mặt không tốt như trước.
Phác Kiến Nghĩa ngượng ngùng, quay đầu sang hỏi Đồng Miên Miên: “Bạn nhỏ, vì sao cháu gọi anh Ôn lại gọi anh là chú Phác? Có phải cháu nghĩ sai rồi không, anh còn nhỏ hơn anh trai kia nửa tuổi đó.”
Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt khiếp sợ: “Anh còn nhỏ tuổi hơn đồng chí Ôn?”
Phác Kiến Nghĩa: “Sao thế, chẳng lẽ không nhìn ra được sao? Tôi cảm thấy mặt tôi vẫn còn rất non.”
Đồng Tuyết Lục mắt trợn trắng: “Tôi thật sự không nhìn ra được đâu, nếu anh không nói, tôi còn tưởng rằng năm nay anh đã ba mươi lăm tuổi rồi!”
Thật ra cũng không đến mức khoa trương như vậy, nhưng mà vì mặt Ôn Như Quy quá non, đúng là nhìn giống như trẻ hơn Phác Kiến Nghĩa vài tuổi.
Phác Kiến Nghĩa: “…”
Phác Kiến Nghĩa chịu đả kích nặng nề, sau đó không hề muốn mở miệng nói chuyện nữa, hóa bi phẫn thành động lực bắt đầu ăn không ngừng.
Món lòng heo này hoàn toàn khác so với trước đây bọn họ được ăn, không có chút mùi lạ nào, vừa mềm vừa thơm, béo mà không ngán, càng nhai càng thơm, vô cùng được mọi người hoan nghênh.
Sau khi cơm nước xong, mọi người cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp sạch sẽ.
Đồng Tuyết Lục bưng một chậu nước đến phòng khách, Khương Đan Hồng đi theo sau cô: “Cảm ơn cô vừa rồi đã nói chuyện giúp tôi.”
Đồng Tuyết Lục cong môi: “Không phải tôi nói chuyện giúp chị, tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi, trong trường hợp này, ngoài chị Đan Hồng có tư cách nói ra hai chữ tha thứ ra, những người khác đều không có!”
Chuyện tha thứ hay không đúng là không ai có thể quyết định thay được, bởi vì nó đâu chỉ đơn thuần là chuyện mở miệng nói ra.
Những gì Khương Đan Hồng đã trải qua vốn dĩ đã đủ khổ rồi, người râu ria dựa vào cái gì để khuyên chị ấy rộng lượng?
Nghe thấy lời Đồng Tuyết Lục nói, khóe miệng Khương Đan Hồng mím chặt thành một đường thẳng, hốc mắt đỏ lên.
Ngoài Ôn Như Quy ra, Đồng Tuyết Lục chính là người đầu tiên phát ra thiện ý với chị ta.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Đồng Miên Miên mệt mỏi rã rời, Đồng Tuyết Lục phải bế cô bé vào phòng ngủ trước.
Cô nhóc vừa nằm xuống gối đầu đã ngủ luôn.
Đồng Gia Minh thì dẫn theo Đồng Gia Tín đến phòng để sách vở để làm bài tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-217-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi-bay.html.]
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Đồng Tuyết Lục rủ mọi người cùng nhau chơi trò chơi.
Cô cầm một chiếc chai thủy tinh trong phòng bếp lên, nói với mọi người: “Trò chơi này có tên là nói thật hay mạo hiểm, quy tắc của trò chơi rất đơn giản.”
Vân Chi
“Người đầu tiên xoay cái chai, đầu chai chỉ vào ai thì người đó thua cuộc, cần phải trả lời người xoay chai một câu hỏi, hơn nữa không được nói dối, nếu từ chối trả lời, người xoay cái chai có thể đánh vào lòng bàn tay đối phương một cái.”
Nói xong cô còn lấy một cây thước gỗ đến, cây thước gỗ này không dày, nhưng như vậy đánh vào lòng bàn tay mới đau.
Từ trước đến giờ Phác Kiến Nghĩa chưa từng chơi trò nào như vậy cả, anh ta liên tục tán thưởng, vẻ mặt hưng phấn muốn thử.
Hai người Ôn Như Quy và Khương Đan Hồng cũng không có ý kiến gì.
Vì thế trò chơi lập tức bắt đầu.
Đồng Tuyết Lục xoay cái chai trước, cái chai xoay tròn một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt Phác Kiến Nghĩa.
Phác Kiến Nghĩa có chút sửng sốt, sau đó hưng phấn nói: “Đồng chí Đồng, cô hỏi đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
Khóe môi Đồng Tuyết Lục cong lên, lộ ra một nụ cười ranh mãnh: “Đồng chí Phác, nếu như anh bị một gã đàn ông cường bạo cửa sau, anh có tha thứ cho đối phương không?”
Phác Kiến Nghĩa: “……”
Con mẹ nó, đây là câu hỏi kiểu gì vậy?
Ôn Như Quy và Khương Đan Hồng đồng thời ngẩn người một lúc, sau đó cả hai mới hiểu được, Đồng Tuyết Lục làm vậy vì muốn chỉnh Phác Kiến Nghĩa!
Phác Kiến Nghĩa cũng không ngu, anh ta cắn răng nói: “Cô đánh đi, tôi từ chối trả lời câu hỏi của cô!”
Đồng Tuyết Lục cầm chiếc thước gỗ lên, hung hăng đánh mạnh vào lòng bàn tay anh ta một cái.
Cơn đau đớn truyền đến từ trong lòng bàn tay, khiến Phác Kiến Nghĩa lập tức hít hà một hơi.
Người phụ nữ này quá độc ác!
Chẳng qua anh ta chỉ lắm miệng một câu thôi mà, có cần phải ra tay tàn nhẫn như vậy không?
Tiếp theo là đến lượt Khương Đan Hồng xoay.
Nhưng không biết tại sao, khi chiếc chai dừng lại người xui xẻo lại vẫn là Phác Kiến Nghĩa.
Khương Đan Hồng: “Đồng chí Phác, nếu như anh bị một gã đàn ông cường bạo cửa sau, anh có tha thứ cho đối phương không?”