Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 215: Ly trà xanh thứ hai trăm mười lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:56:44
Lượt xem: 201
Nói xong câu này, đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục nhìn chằm chằm vào Ôn Như Quy.
Nhiệt độ không khí trong phòng bếp bắt đầu nóng lên, rõ ràng trời đã sang thu, lúc này lại khiến người ta cảm thấy khô nóng khó hiểu.
Mặt Ôn Như Quy đỏ bừng lên, hai tai và cổ cũng đỏ theo.
Anh nhìn Đồng Tuyết Lục, tim đập tăng tốc, gần như không khống chế được sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Không phải Chu Diễm nói con gái nhà người ta đều tương đối thẹn thùng à?
Sao trên mặt cô không nhìn thấy một chút dấu vết thẹn thùng nào vậy?
Anh cố ý đi theo cô tới phòng bếp, vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói rõ quan hệ giữa hai người.
Ai ngờ anh còn chưa kịp mở miệng, đã bị cô hỏi thẳng có phải mình thích cô ấy hay không, đánh cho anh một cú không kịp trở tay.
Tuy rằng chuyện này có chút ngoài dự liệu của anh, nhưng cũng không khác kế hoạch của anh lắm.
Nếu đã xác định được tình cảm của mình đối với cô, vậy thì anh chắc chắn sẽ không phủ nhận, cũng sẽ không dùng chiêu thức lạt mềm buộc chặt.
Ôn Như Quy hít sâu một hơi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào người cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Đúng, tôi thích em, đồng chí Đồng.”
Đúng, tôi thích em, đồng chí Đồng.
Giọng nói trầm ấm của anh vô cùng êm tai, đầy khí phách vang lên trong đêm tối.
Giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trái tim người khác, khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Đồng Tuyết Lục nhìn anh.
Anh đứng dưới bóng đèn, ánh sáng từ trên chiếu xuống hiện lên từng đường nét góc cạnh trên mặt anh, đôi mắt nhỏ dài, hàng mi vừa dày vừa cong, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp.
Trước khi xuyên sách, cô đã từng được nghe rất nhiều lời thổ lộ của đàn ông, có những lời thổ lộ còn nóng bỏng còn thẳng thắn hơn cô cũng từng nghe rồi.
So sánh với những người ấy, lời thổ lộ của Ôn Như Quy có vẻ rất đơn giản, rất chất phác, nhưng lại là lời thổ lộ lãng mạn nhất mà cô từng được nghe, cũng là lời thổ lộ khiến cô rung động nhất.
Ban đầu cô trêu đùa anh, vì thói quen trà xanh của mình, cũng vì bản thân anh quá ưu tú.
Vân Chi
Sau đó anh đối xử với cô càng ngày càng tốt, tích cóp từng giọt từng giọt một, tất cả cô đều nhìn thấy rõ ràng.
Nếu nói cô không có chút cảm giác nào với anh, thì chắc chắn là gạt người.
“Đồng chí Ôn...”
“Đồng chí Đồng…”
Giọng nói của hai người vang lên cùng một lúc.
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, Ôn Như Quy cảm thấy cả người đều căng thẳng, trái tim đập nhanh đến mức gần như anh sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Anh đang định hỏi cô xem cô có bằng lòng làm bạn gái của mình không, nào ngờ đúng lúc ấy cô cũng mở miệng.
Ôn Như Quy lại lần nữa hít sâu một hơi, lễ phép nói: “Đồng chí Đồng, em nói trước đi.”
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn anh nói: “Đồng chí Ôn, chúng ta bắt đầu quen nhau với mục đích không vì chơi lưu manh đi.”
Mục đích không vì chơi lưu mạnh, vậy chẳng phải là lấy kết hôn làm mục đích sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-215-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-muoi-lam.html.]
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên trong đầu Ôn Như Quy, mặt anh đỏ đến mức giống như có thể nhỏ ra máu: “Ý của đồng chí Đồng là, đồng ý làm bạn gái tôi đúng không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tạm thời còn không thể coi như bạn trai bạn gái chân chính, trước khi trở thành bạn gái anh, đồng chí Ôn phải theo đuổi tôi trước đã.”
“Nếu như đồng chí Ôn qua được khảo nghiệm của tôi, chúng ta sẽ bắt đầu quan hệ yêu đương, đồng chí Ôn, anh có bằng lòng không?”
Đàn ông như cẩu, tình cảm có được quá dễ dàng thường sẽ khiến bọn họ không biết quý trọng.
Huống hồ cô còn chưa đủ hiểu biết về Ôn Như Quy, đối vưới người nhà của anh càng không biết gì cả, cô cho anh cơ hội theo đuổi mình, cũng chính là cho mình cơ hội tìm hiểu về người này.
Ôn Như Quy gật đầu dứt khoát: “Tôi đồng ý!”
“Phụt ——”
Ba chữ “Tôi đồng ý” kiên định dứt khoát này, khiến Đồng Tuyết Lục nhớ tới lời hứa hẹn trong hôn lễ, cô lập tức không nhịn được bật cười thành tiếng.
Mặt Ôn Như Quy càng đỏ hơn.
Anh không biết cô đang cười cái gì, anh chỉ biết cô cười rộ lên nhìn rất đẹp.
Đẹp hơn cả hoa, dịu dàng hơn cả tia nắng ban mai, xán lạn hơn cả ánh mặt trời.
Khiến anh không rời được mắt.
Trong đêm thu tĩnh lặng, có tiếng côn trùng không biết tên truyền đến từ ngoài cửa sổ hòa quện với tiếng gió, càng khiến đêm đen thêm phần ấm áp.
Có con côn trùng nhỏ bay qua, đậu trên mái tóc Ôn Như Quy.
Đồng Tuyết Lục bước đến gần anh, khẽ nhón mũi chân lên.
Hơi thở của Ôn Như Quy cứng lại, mùi hương hoa cỏ thơm ngát từ trên người cô xông vào mũi, tóc trên đỉnh đầu cô khẽ lướt qua cằm anh, khiến trái tim anh vô cùng ngứa ngáy.
Anh muỗn đưa tay lên chạm vào tóc cô, lại sợ dọa đối phương.
Trong lúc nhất thời, cả người cứng đơ như một bức tượng điêu khắc.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu lên, gạt con côn trùng nhỏ trên đầu anh xuống, khẽ cong môi nói: “Trên đầu anh có con côn trùng nhỏ, nhưng mà tôi đã gạt xuống giúp anh rồi.”
Cả người Ôn Như Quy cứng đờ, căng thẳng nói: “Cảm ơn em!”
Nhìn dáng vẻ khẩn trước của anh, Đồng Tuyết Lục không nhịn được lại muốn trêu đùa, có điều tương lai còn dài, cô vẫn nên kiềm chế một chút.
Nói xong cô lui người lại phía sau hai bước, kẽo giãn khoảng cách giữa hai người: “Đồng chí Ôn, chúng ta cùng nhau làm bánh trung thu đi.”
Hóa ra là gạt con côn trùng nhỏ đi giúp mình...
Trong lòng Ôn Như Quy có chút cảm giác mất mát nói không nên lời, khóe môi mấp máy nói: “Được.”
Sau đó, anh lại bổ sung thêm một câu: “Tôi đi ra ngoài rửa tay đã.”
Lúc này trong lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi rồi, nếu bị cô nhìn thấy sẽ rất mất mặt.
Trong phòng bếp có sẵn nước, đâu cần ra ngoài rửa tay?
Nhìn theo bóng dáng chạy trối c.h.ế.t của anh, Đồng Tuyết Lục không nhịn được khóe miệng lại cong lên.