Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 207: Ly trà xanh thứ hai trăm linh bảy

Cập nhật lúc: 2024-11-04 02:45:17
Lượt xem: 248

Khương Đan Hồng là con liệt sĩ, phòng ở nhà họ Khương bị phán quyết trả lại cho chị ta.

Của hồi môn của mẹ chị ta cũng có thể trả lại cho chị ta một phần, nhưng Khương Đan Hồng từ chối, chị ta quyên góp toàn bộ cho quốc gia.

Ngoài việc này ra, chị ta còn có thể chọn lựa một trong số vị trí công tác của người nhà họ Khương để đi làm.

Sau khi suy xét, Khương Đan Hồng lựa chọn đến trường dạy học.

Trước đây khi ở đại đội sản xuất chị ta cũng dạy học, chị ta cũng chỉ biết mỗi việ này.

Sau khi nhà họ Khương bị đưa đến nông trường, Khương Đan Hồng lập tức dọn ra khỏi nhà Phác Kiến Nghĩa, quay về nhà họ Khương.

Có điều chị ta không định thường trú ở nơi này, chỉ ở tạm vài ngày sau đó đăng ký với phòng quản lý bất động sản, bán căn nhà ấy đi.

Còn chị ta, thì chạy tới trường học, ở trong ký túc xá.

**

Chuyện của Khương Đan Hồng coi như đã xử lý xong, còn chuyện chị ta cử báo nhà chồng, thật ra còn dễ hơn chuyện cử báo Khương Hoa Vinh nhiều.

Việc này cũng có người giúp đỡ, không cần dùng đến Ôn Như Quy.

Sau khi tạm biệt chị ta, Ôn Như Quy về nhà một chuyến.

Nhìn thấy anh lại về nhà, lông mày ông Ôn lập tức nhăn lại: “Sao cháu lại xin nghỉ rồi? Số ngày xin nghỉ trong bảy tám năm qua cộng lại cũng không nhiều bằng số ngày xin nghỉ năm nay đâu!”

Tuy rằng ông Ôn rất vui khi được gặp cháu trai mình, nhưng ông là người thế hệ trước, tư tưởng làm việc nghiêm túc đã ăn sâu bén rễ, nhìn thấy khoảng thời gian này cháu trai xin nghỉ nhiều như vậy, tất nhiên ông sẽ không tán thành.

Ôn Như Quy mím môi nói: “Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, sau này cháu sẽ không xin nghỉ nữa.”

Ông Ôn hừ một tiếng: “Chuyện nhà họ Khương đã xử lý xong rồi, vậy còn chuyện của cháu thì sao?”

Ôn Như Quy sửng sốt: “Cháu thì có chuyện gì?”

Ông Ôn hận sắt không thành thép: “Ban đầu cháu cử báo Khương Hoa Vinh không phải vì con liệt sĩ, mà vì “Cỏ non”, cháu bỏ ra nhiều công sức như vậy, chẳng lẽ lại không để con bé biết?”

Ôn Như Quy: “……”

Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của anh, ông Ôn đã biết ngay anh đang nghĩ gì, ông lập tức giận đến mức bộ râu run lên: “Cháu thật sự không định nói à?”

Ôn Như Quy: “Vâng.”

“Vâng cái đầu cháu!” Thiếu chút nữa ông Ôn đã chửi vài câu thô tục: “Dựa theo cách làm của cháu, khi nào cháu mới theo đuổi được cô gái cỏ non kia?”

Vân Chi

Lông mi của Ôn Như Quy rủ xuống, ánh mắt nặng nề: “Ông nội, cháu giúp cô ấy chỉ đơn giản là vì ghét chuyện bất công trong thiên hạ mà thôi.”

Ông Ôn tức giận đến mức đầu sắp bốc khói: “Ghét chuyện bất công trong thiên hạ cái đầu cháu ấy, rõ ràng là vì cháu thích cô bé cỏ non kia, nếu như cháu không thích, cháu sẽ xin nghỉ nhiều như vậy sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-207-ly-tra-xanh-thu-hai-tram-linh-bay.html.]

Hai hàng mi của Ôn Như Quy khẽ rung động vài cái, ngơ ngác nhìn ông nội mình.

Bầu không khí trong phòng khách yên tĩnh vài giây.

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc ấy, ông Ôn lập tức cảm thấy đau đầu: “Không phải cháu vẫn chưa biết mình đã thích đối phương chứ?”

Trên mặt Ôn Như Quy vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh như cũ, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió mãnh liệt.

Mình thật sự đã thích đồng chí Đồng rồi sao?

Thế này là thích một người à?

Sau khi ra khỏi khu tập thể gia đình quân nhân, Ôn Như Quy vẫn mang dáng vẻ ngốc nghếch như bị sét đánh trúng.

Vốn dĩ anh định trực tiếp quay về căn cứ.

Nhưng khi ra đến cửa, bước chân anh lại vô thức đi về phía thành nam.

Vì giúp Vương Niên Trân làm thịt kho tàu, sau khi nấu đồ ăn cho tiệm cơm xong xuôi, Đồng Tuyết Lục xin nghỉ về nhà.

Động tác của cô rất nhanh nhẹn, mau chóng nấu ra một nồi thịt kho tàu giao cho đối phương.

Thấy sắc trời vẫn còn sớm, cô đun một nồi nước ấm định tắm rửa cho con ch.ó nhỏ kia.

Sau khi nhận nuôi con ch.ó nhỏ ấy, cô vẫn chưa tắm rửa cho nó lần nào, trên người nó đã bốc mùi rồi.

Khi cô đang tắm cho nó được một nửa, thì có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

Hai tay cô đầy bọt biết, nhất thời không biết phải làm sao.

Ngụy Châu Châu và Đồng Miên Miên thấy thế, thì xung phong nhận việc đi mở cửa giúp cô.

Cô vừa xát xà phòng cho con ch.ó nhỏ, vừa lẩm bẩm: “Nhóc con, có thoải mái không?”

Con chó nhỏ híp mắt lại, cất tiếng non nớt sủa gâu gâu vài tiếng.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy, Đồng Tuyết Lục vô cùng yêu thích không nỡ buông tay, đột nhiên cô nhớ ra mình còn chưa đặt tên cho nó: “Đúng rồi, còn chưa lấy tên cho mày đâu, mày muốn được gọi là gì? Vượng Tài? Hay Lai Phúc?”

Nghĩ đến mấy cái tên tục khí này, Đồng Tuyết Lục bị mình làm cho tức cười.

Đột nhiên, cô nhìn thấy trên trán con ch.ó nhỏ có đám lông màu đen hình trái tim, trong lòng nghĩ đến điều gì đó, cô nói: “Hay là gọi mày là Tiểu Quy nhé?”

Hình như con ch.ó nhỏ rất không vừa lòng với cái tên này, nó há miệng gào to hai tiếng: “Gâu gâu...”

Đồng Tuyết Lục thuyết phục nó: “Tao nói cho mày nghe này, tao quen với một người tên là Ôn Như Quy, người đó có vẻ ngoài khá xinh đẹp, nếu lấy tên cho mày giống với anh ấy, nói không chừng sau này khi lớn lên mày có thể trở thành một con ch.ó siêu cấp đẹp trai đó!”

Vừa dứt lời, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô ngẩng đầu lên, thì...

Loading...